Yến Kỳ An thoáng sững sờ, hắn càng lúc càng không hiểu nổi Ninh Hi Nguyên đang có ý đồ gì.
Đúng là một kẻ điên.
Đại trưởng lão hiếm khi quay đầu lại nhìn Tam trưởng lão, thái độ của Ninh Hi Nguyên thật sự quá khó đoán, chẳng lẽ có uẩn khúc gì…
Tam trưởng lão lúng túng nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát!"
Ninh Hi Nguyên: "Không cần phiền phức, cầu xin được chết."
Không sống nổi nữa rồi.
Tam trưởng lão: "… Theo luật lệ của tông môn…"
"Xin ban cho cái chết."
"Đủ rồi." Đại trưởng lão lên tiếng cắt ngang: "Những tội danh trên đều không có chứng cứ, sao dám nói Thiếu tông chủ có tội?"
Dám ngang nhiên như vậy, chẳng lẽ Tông chủ đã xuất quan rồi? Đang âm thầm quan sát bọn họ.
Nếu là vậy…
Tam trưởng lão không hiểu được ánh mắt của Đại trưởng lão, tức giận lui xuống.
"Khoan đã, có chứng cứ!"
Ninh Hi Nguyên ngồi thẳng người, giơ tay ra.
Đại trưởng lão: "Người tiếp theo!"
"Thôn Võ Ninh dưới chân núi bị thảm sát, hiện trường có dấu vết hoạt động của Ma tộc, ta nghi ngờ có liên quan đến… Yến Kỳ An!"
"Khóa Phục Ma ở Thanh Vân Phong bị mất trộm, có người từng thấy ma khí lượn lờ ở đó, Yến Kỳ An tuyệt đối không thoát khỏi liên can!"
"Không phải tộc ta, lòng dạ ắt sẽ khác! Phải bị trừng trị!"
Lại có mấy người nữa bẩm báo, lời lẽ nối tiếp nhau vô cùng trôi chảy, không cho Ninh Hi Nguyên cơ hội nào để chen vào.
"Hừ…"
Yến Kỳ An đứng sau lưng Ninh Hi Nguyên khẽ bật cười.
Thì ra là đang chờ hắn ở đây.
Nỗi đau thể xác thì có đáng là gì, chẳng qua cũng chỉ là bị đánh đập mà thôi.
Đúng là làm khó cho Ninh Hi Nguyên rồi, vì để sỉ nhục hắn mà phải bày vẽ cả một màn kịch lớn như vậy.
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, Tam trưởng lão liền lập tức xông ra: "Thiếu tông chủ, chuyện này ngươi thấy sao?"
"Dù sao thì Yến Kỳ An cũng là người của ngươi."
Nếu đã tạm thời không động vào Ninh Hi Nguyên được, thì rung cây dọa khỉ cũng chẳng sao.
Yến Kỳ An cúi đầu tiến lên, quỳ xuống trước mặt Ninh Hi Nguyên.
"Xin Thiếu tông chủ trách phạt."
Thiếu niên gập người, trán khẽ chạm xuống đất, thái độ cung kính tựa một con mèo đã được thuần hóa, không hề có chút tính công kích nào.
Ninh Hi Nguyên: "Làng là do ta thảm sát, người là do ta gϊếŧ, đồ cũng là do ta trộm."
"Là ta gây họa cho tông môn, tội không thể dung thứ!"
"…"
"…"
Sự im lặng vang đến điếc tai.
Yến Kỳ An khẽ sững người, rồi nhếch môi cười lạnh.
Lại có ý gì đây? Kẻ điên này lại nghĩ ra cách mới để sỉ nhục hắn sao?
Ôm hết tội lỗi vào người, mong hắn sẽ vì thế mà biết ơn như một con kiến hôi ư?
Đây chính là cái mà Tu Chân giới gọi là "thuần hóa" khi nuôi dưỡng linh thú.
Thật nực cười.
Coi hắn là một con chó hoang ngu ngốc… sẽ chỉ nuôi ra một con mãnh thú gϊếŧ người mà thôi.
Đại trưởng lão cuối cùng cũng nổi giận, ông ta nện mạnh pháp trượng xuống đất, nghiêm giọng quát: "Ninh Hi Nguyên! Dù ngươi là Thiếu tông chủ cũng không thể bao che hung thủ như vậy! Với hành vi này, ta nhất định sẽ bẩm báo Tông chủ định đoạt!"
Phiền.
Phiền chết đi được.
Phát hiện ra một tên ngu ngốc thì cứ chấp nhận số phận đi, vì xung quanh đã bị cả ngàn vạn tên ngu ngốc khác vây lấy rồi!
"Đủ rồi!"
Ninh Hi Nguyên đập mạnh vào tay vịn, đột ngột đứng dậy.
"Rầm!"
Chiếc ghế dựa làm bằng huyền ngọc phía sau lưng nàng vỡ tan tành.
"Thiếu tông chủ bớt giận!"
"Thiếu tông chủ bớt giận!"
Hàng ngàn đệ tử dưới điện lập tức hoảng sợ quỳ rạp xuống, đồng thanh nói.
Đại trưởng lão: …
Tam trưởng lão: …
Các trưởng lão khác: …
Không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ diệt vong trong im lặng.
Rõ ràng, một Thiếu tông chủ mang danh thiên tài, lại thường xuyên tác oai tác quái trong tông môn có sức uy hϊếp hơn hẳn.
Nịnh nọt và sợ hãi đã trở thành thói quen khắc sâu vào linh hồn họ, cho dù vốn dĩ họ chỉ đến đây để xem kịch vui.