Chương 5: Nhanh lên

Ninh Hi Nguyên muốn làm gì đây?

Đêm nay hành xử khác thường như vậy, lẽ nào là muốn mượn hội thẩm của tông môn để dày vò hắn?

Đúng là… thủ đoạn cỏn con nhàm chán, vô vị.

Ninh Hi Nguyên lờ đi ba ánh mắt nóng rực từ phía trên cùng, ung dung nửa ngồi nửa tựa vào ghế chủ tọa, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.

"Ninh Hi Nguyên! Ngươi không biết trên dưới! Còn ra thể thống gì nữa!"

Người lên tiếng là Tam trưởng lão ngồi ở vị trí dưới tay bên trái, thấy Ninh Hi Nguyên như vậy, râu ông ta tức đến vểnh ngược lên.

Yến Kỳ An cũng theo đó đứng sau lưng Ninh Hi Nguyên. Cảnh chó cắn chó trong nội bộ Phù Đồ Tông này, thật khiến người ta hả hê.

Tiếc là không được nhìn…

Ngón tay thon dài khẽ lướt qua dải lụa trắng che mắt, sát ý trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.

Ninh Hi Nguyên nhìn Tam trưởng lão, gật đầu bâng quơ: "Ừ, không biết trên dưới."

"Ngươi!" Tam trưởng lão tức đến run tay.

"Thôi được rồi, chấp nhặt với đám hậu bối làm gì." Đại trưởng lão lên tiếng ngăn cản, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Hi Nguyên cũng chẳng mấy thiện cảm.

Đại trưởng lão vừa ra hiệu, lập tức có người bước ra.

"Linh thạch của tông môn bị biển thủ một lượng lớn, linh thực bị cướp đi hàng loạt, đan dược cũng…"

Người đó nói năng ấp úng, chỉ có ánh mắt là không ngừng liếc trộm về phía Ninh Hi Nguyên.

"Trong nội môn, việc đánh đập đệ tử, dối trên lừa dưới, ức hϊếp kẻ yếu ngày càng nghiêm trọng."

Lại có người khác lên tiếng.

Không chỉ bọn họ, càng nhiều đệ tử khác cũng đứng ra, lời lẽ trong ngoài đều ám chỉ Ninh Hi Nguyên kiêu căng ngang ngược, vô pháp vô thiên.

"Thiếu tông chủ, ngươi thấy thế nào?" Tam trưởng lão trừng mắt nhìn Ninh Hi Nguyên, giọng điệu quái gở, ẩn chứa sự áp bức.

Hiện giờ Tông chủ không biết khi nào mới xuất quan, Ninh Hi Nguyên lại là một bao cỏ ngu ngốc không được lòng người, đây chính là thời cơ tốt để bọn họ mượn cớ thao túng tông môn.

Ninh Hi Nguyên một tay chống cằm, giọng lười biếng: "Ba mươi triệu linh thạch là ta biển thủ, sáu trăm mẫu linh thực là ta trộm, tám mươi tấn đan dược cũng là do ta xơi hết."

Lúc nàng nói, mấy kẻ vừa bẩm báo lúc nãy đưa mắt nhìn nhau, mặt mày tái mét.

Sao Ninh Hi Nguyên lại biết những số liệu cụ thể này chứ!

Chẳng phải nói Thiếu tông chủ ngoài cái danh tu vi cao siêu ra thì ngu như heo, chỉ cần đổ hết mấy món nợ xấu này lên đầu nàng ta là được sao?

Tam trưởng lão nghiến răng kèn kẹt.

Đúng là đồ miệng lưỡi lanh lẹ.

Lúc này, Quý Thanh, người được mệnh danh là Kiếm Tôn Thanh Phong Tễ Nguyệt, bước ra, nhìn Ninh Hi Nguyên cười lạnh.

Chỉ bằng dăm ba lời mà muốn thoát tội sao?

Đâu có dễ thế!

Chỉ là hắn ta còn chưa kịp mở miệng, Ninh Hi Nguyên đã phất tay như đuổi ruồi: "Khỏi nhiều lời, người cũng là do ta gϊếŧ."

"Cho nên…"

"Gϊếŧ ta đi."

Quý Thanh: "…"

Thế nhưng những lời này của Ninh Hi Nguyên lại dấy lên một làn sóng không nhỏ trong đại điện.

Gϊếŧ người?

Đó là trọng tội!

Tuy biết Thiếu tông chủ chẳng thiếu những lần làm chuyện thất đức như vậy, nhưng sao lại dám mang ra nói thẳng thừng giữa chốn đông người thế này!

Đúng là… đúng là vô pháp vô thiên!

"Ninh Hi Nguyên!" Tam trưởng lão lập tức nhảy dựng lên, ông ta bước nhanh về phía trước, vẻ mặt đau đớn tột cùng: "Phù Đồ Tông ta trước nay luôn nhân từ, ngươi thân là Thiếu tông chủ mà lại táng tận lương tâm đến thế, tuyệt không thể tha cho ngươi!"

Quý Thanh khẽ ngẩng đầu nhìn Ninh Hi Nguyên, đáy mắt u ám.

Hắn ta không thích mấy trò lạt mềm buộc chặt này.

Đại trưởng lão giơ tay lên, Tam trưởng lão liền lùi về.

"Ninh Hi Nguyên, nói đi, ngươi có nỗi khổ gì không?" Đại trưởng lão chống pháp trượng, giọng nói uy nghiêm, ra dáng bậc trưởng bối.

Ninh Hi Nguyên: "Không có nỗi khổ."

"Tội đáng muôn chết, lấy cái chết tạ tội."

"Nhanh lên đi."

Giọng thiếu nữ hơi khàn, vài câu ngắn ngủi lại mang vẻ chán chường của kẻ đã nhìn thấu hồng trần.

Lại một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.