Chương 49: Không sợ ta gϊếŧ ngươi?

Tìm giải dược của Manh Nguyệt?

Cho hắn sao?

Ninh Hi Nguyên đây là đang tính toán gì.

Trong lòng Yến Kỳ An trăm mối ngổn ngang, Ninh Hi Nguyên lại phấn khích tột độ.

Nàng nhấc chân đi về phía Văn Âm Các.

Chỉ là đi được mấy bước, nhận ra không có ai đi theo, quay đầu lại phát hiện Yến Kỳ An vẫn còn ở nguyên tại chỗ.

Thiếu niên một thân áo trắng, đứng giữa dòng người tấp nập, tựa như một vị tiên nhân thoát tục, một mình một cõi, thanh cao lạnh lùng.

Ninh Hi Nguyên bất đắc dĩ, đi lại nắm lấy cổ tay Yến Kỳ An.

"Đi theo ta."

Vừa nãy quên mất, người này không nhìn thấy.

Lực đạo ở cổ tay không nặng không nhẹ, chỉ khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Thân nhiệt của thiếu nữ, dường như trước giờ vẫn không cao.

Yến Kỳ An mặc cho Ninh Hi Nguyên kéo mình, đi một mạch đến Văn Âm Các.

Đang chuẩn bị đi vào, Yến Kỳ An lại trở tay nắm lấy cổ tay Ninh Hi Nguyên.

Không nói một lời liền kéo người vào con hẻm bên cạnh.

"Thiếu tông chủ giải độc cho ta."

"Không sợ ta gϊếŧ ngươi?"

Yến Kỳ An một tay chống bên tai thiếu nữ, giam người trong một không gian chật hẹp.

Hắn cúi đầu, những lọn tóc rủ xuống liền sượt qua gò má thiếu nữ.

Hơi ngứa.

Ninh Hi Nguyên có một thoáng im lặng.

Giọng nói của thiếu niên cuối cùng cũng không còn ôn nhuận nữa, lạnh lẽo sắc bén, đây là lần đầu tiên hắn xé toạc mọi lớp ngụy trang, thể hiện ra sự uy hϊếp và tính công kích.

Ninh Hi Nguyên ngẩng đầu, lại không nhìn thấy được đôi mắt của Yến Kỳ An.

Nàng có chút tiếc nuối.

Đôi mắt tràn đầy sát ý, có lẽ nàng sẽ rất thích.

Tay thiếu nữ nắm lấy tay áo hắn, có vẻ hơi dùng sức, hắn cảm nhận được sự lôi kéo.

Là…

Sợ rồi sao?

Hắn không thể tiếp tục bị động như vậy, mặc cho Ninh Hi Nguyên dắt mũi đi.

Thay hắn gánh tội, cho hắn linh dược, cứu hắn, giúp hắn che giấu ma khí.

Làm nhiều như vậy?

Muốn có được cái gì?

Dù có là đoạt xá, ả nên biết, hắn sẽ gϊếŧ ả.

"Thật sao?"

Hắn nghe thấy thiếu nữ mở miệng.

Thế là, thu lại sự hung tàn, sự ôn nhuận cung kính giả tạo rất nhanh sẽ lại bao phủ lấy hắn.

"Nô nói…"

Nói đùa.

"Vậy thì tốt quá rồi."

"Cầu còn không được!"

Ninh Hi Nguyên kích động nắm chặt tay áo Yến Kỳ An, khoảnh khắc này, nàng cảm nhận được sự vui mừng thật sự.

Đứa trẻ này cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Yến Kỳ An: "…"

Hắn lại bị Ninh Hi Nguyên kéo đi, lần này hoàn toàn bước vào Văn Âm Các.

Kẻ điên.

Hắn không nên dễ dàng thử dò xét suy nghĩ của một kẻ điên.

Đoán không thấu, thôi thì cứ đi theo Ninh Hi Nguyên.

Đi một bước tính một bước.

Kết quả tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là lưỡng bại câu thương.

"Hoan nghênh quý khách quang lâm."

Con vẹt ở cửa bay loạn xạ, giọng điệu có phần nửa đùa nửa thật.

Văn Âm Các này còn xiêu vẹo hơn nhiều so với tưởng tượng của Ninh Hi Nguyên.

Đồ đạc rách nát bám đầy bụi bặm.

Một người nam nhân trung niên béo ị từ trong phòng đi ra.

Lúc nhìn thấy Ninh Hi Nguyên, mắt lập tức sáng lên.

Mỹ nhân xinh đẹp quá.

"Ngươi chính là Các chủ của Văn Âm Các?"

Ninh Hi Nguyên đánh giá người nam nhân trước mặt, cuối cùng cũng lên tiếng nghi ngờ.

Tu vi không cao, tướng mạo tầm thường, trông rất hời hợt, không có chút dáng vẻ nào của một vị cao nhân lánh đời.

Hệ thống nhầm rồi sao?

"Chính là tại hạ." Các chủ Văn Âm Các xoa xoa tay, sáp lại gần.

"Xem, độc trên người hắn có giải được không?" Ninh Hi Nguyên một tay đẩy Yến Kỳ An lên trước, nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn gì cũng dễ thương lượng."

Yến Kỳ An: "…"

"Làm phiền Các chủ."

Dù trong lòng vô cùng ghê tởm, nhưng thiếu niên vẫn cung kính hành lễ, ra vẻ ôn hòa lễ độ.

Các chủ Văn Âm Các đánh giá Yến Kỳ An, ánh mắt chỉ dừng lại một thoáng.

Rồi quay đầu nhìn về phía Ninh Hi Nguyên.

"Tiểu thư, trên người hắn không có độc."