Chương 46: Ta nói không phải thì có chết không?

"Xì…"

Mắt Ninh Hi Nguyên hơi mở lớn, nghiêm túc nhìn Đại trưởng lão, cũng học theo ông ta mà nói nhỏ.

"Ông cuối cùng cũng biết thật ra ta chỉ một lòng muốn chết rồi sao?"

Đại trưởng lão: "…"

Quả nhiên lợi hại, đến nước này rồi, mà vẫn có thể giả ra vẻ thản nhiên điềm tĩnh như vậy.

Mặt dày như tường thành.

"Ninh Hi Nguyên, ngươi và ta hôm nay nên nói thẳng ra đi."

"Không cần phải giả vờ nữa!"

Đại trưởng lão ra vẻ uy nghiêm của bậc trưởng bối, cây pháp trượng trong tay hung hăng đập xuống đất, phát ra một tiếng động lớn.

Ninh Hi Nguyên vừa thấy thế trận này, lại nằm ườn ra.

Nàng thân tâm mệt mỏi, người căng thẳng là hệ thống.

Là một hệ thống công lược, ngoài những chuyện liên quan đến công lược ra, về cơ bản nó là vô dụng.

Lúc xuyên qua, chuyện tu vi pha nước của nguyên chủ đã bắt đầu lộ ra manh mối.

Bây giờ hoàn toàn không giấu được nữa thì phải làm sao!

Kẻ thù của nguyên chủ xếp thành hàng, có thể quấn quanh núi Phù Đồ ba trăm triệu vòng.

Nếu như tu vi thật sự hoàn toàn bị bại lộ, không những sẽ trở thành chuột chạy qua đường ở Tu Chân giới, mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

"Ninh Hi Nguyên, ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có phải là kiếm tu không?"

"Cảnh giới của ngươi thật sự đã đạt đến Kim Đan?"

Đại trưởng lão nheo mắt, lạnh lùng chất vấn.

Ninh Hi Nguyên: "Ta nói không phải thì có chết không?"

Trong lòng Đại trưởng lão càng lúc càng tự tin, theo ông ta thấy, đây chính là biểu hiện của việc Ninh Hi Nguyên đã bắt đầu dao động.

Bây giờ Tông chủ đang bế quan, một nha đầu mười mấy tuổi, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi rồi.

Ông ta tự tin ngẩng đầu, giọng điệu ra dáng lão giả.

"Tự nhiên là không."

"Nể mặt Tông chủ, tha cho ngươi một mạng."

"Chỉ là đồ ăn trộm, sớm muộn gì cũng phải trả."

"Ví dụ như vị trí Thiếu tông chủ, ví dụ như Chư Thần Kiếm."

Ông ta nhìn thiếu nữ trên ghế chủ tọa.

Rất nhanh thôi, Ninh Hi Nguyên sẽ không còn xứng đáng ngồi ở đây nữa.

Còn về Chư Thần Kiếm, ngày hôm đó ông ta đã nhìn rõ, Chư Thần Kiếm không hề ký kết khế ước với Ninh Hi Nguyên.

Ninh Hi Nguyên lại ngồi thẳng người dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tiêu chuẩn: "Không thể chết à…"

Không thể chết mà còn đến đây uy hϊếp nàng.

Thật là…

"Đúng vậy, tu vi của ta chỉ mới Trúc Cơ, không có kiếm cốt, không phải là kiếm tu."

Ninh Hi Nguyên thừa nhận rất thẳng thắn.

Thẳng thắn đến mức khiến hệ thống cảm thấy điên cuồng sợ hãi.

Mỗi một chữ Ninh Hi Nguyên nói ra, ý cười trên mặt Đại trưởng lão lại càng rõ hơn vài phần.

Rất nhanh, vị trí Thiếu tông chủ sẽ thuộc về đồ đệ của ông ta.

Vậy thì địa vị của ông ta ở Phù Đồ Tông sẽ càng thêm siêu việt!

Ninh Hi Nguyên trình bày xong.

Thiếu nữ vắt chéo hai chân, hàng mi khẽ run, tựa như khẽ thở dài mà mở miệng: "Vậy thì, phải làm sao đây, Đại trưởng lão?"

Trong lòng Đại trưởng lão đang đắc ý, đang phổng mũi, nhưng ông ta không muốn thể hiện ra, mất thể diện trước mặt tiểu bối.

Bất ngờ nghe thấy câu hỏi của Ninh Hi Nguyên, ông ta hừ lạnh.

"Làm sao? Đây là vấn đề của chính ngươi, Thiếu tông chủ!"

Ông ta chỉ cần thứ ông ta muốn! Còn việc Ninh Hi Nguyên thân bại danh liệt, bị vạn người phỉ nhổ thì có quan hệ gì?

Ninh Hi Nguyên cười: "Sao lại không có quan hệ."

"Ta sẽ trở thành trò cười cho cả Tu Chân giới, Phù Đồ Tông cũng sẽ trở thành trò cười cho cả Tu Chân giới."

"Phong Vân Hội Nam Vực sẽ diễn ra vào nửa cuối năm, Đại trưởng lão muốn mang cái trò cười đáng xấu hổ như vậy đi tham gia sao?"

Thiếu nữ dường như hoàn toàn khác với ban nãy, mấy câu nói này rõ ràng và có trật tự.

Không nhanh không chậm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

"Ngươi!"

Đại trưởng lão đột ngột đen mặt, ông ta giơ pháp trượng lên, một hơi nghẹn lại trong l*иg ngực.

Ninh Hi Nguyên hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Đại trưởng lão, nàng tiếp tục mở miệng.