Chương 42: Nương, đừng bỏ con

Mà là…

Muốn thay thế.

Tham vọng như vậy xuất hiện trên người Yến Kỳ An lúc nhỏ, không hề đột ngột, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy bị đe dọa.

May mà thời gian trong tâm ma trôi rất nhanh, chớp mắt đã là mấy năm trôi qua.

Trong mấy năm này, những người vì bắt nạt Yến Kỳ An mà chết bất đắc kỳ tử một cách khó hiểu nhiều không kể xiết.

Cuối cùng, Ma tộc chiến bại, đưa Yến Kỳ An đến Tu Chân giới làm con tin.

Ninh Hi Nguyên nhìn thấy khuôn mặt của mình trong tâm ma của Yến Kỳ An.

Lúc roi vọt và sự sỉ nhục giáng xuống người Yến Kỳ An, Ninh Hi Nguyên lại phấn khích, nàng ngồi xổm bên cạnh hắn châm dầu vào lửa.

"Gϊếŧ nàng ta đi!"

"Tất cả những người đã bắt nạt ngươi đều đáng bị gϊếŧ, đặc biệt là nàng ta!"

Ninh Hi Nguyên chỉ vào vị Thiếu tông chủ cao cao tại thượng, hy vọng Yến Kỳ An trong tâm ma sẽ khắc sâu thêm mối hận đối với nàng, tốt nhất là tỉnh lại có thể gϊếŧ nàng ngay.

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn về phía nàng, đột nhiên nhếch miệng cười.

"Nương, mặt của ả rất giống người."

Đôi mắt màu tím đó tựa như một tấm gương ma đoạt hồn người, khiến Ninh Hi Nguyên có một thoáng im lặng.

Rất nhanh, thiếu niên lại mở miệng.

Giọng nói được bao bọc bởi sự dịu dàng, bên trong lại là những mũi gai nhọn nhất.

Hắn nói…

"Thiếu tông chủ."



Yến Kỳ An tỉnh rồi.

Chỉ cảm thấy tứ chi nóng lên, sức mạnh đã lâu không có nay lại tràn ngập trong cơ thể, sự hung tàn cũng theo đó mà bám vào, ăn sâu vào tận xương tủy.

Ký ức nhục nhã bị xé ra tái hiện, máu chảy đầm đìa, đủ để thỏa mãn.

Thật muốn… gϊếŧ người.

"Nương…"

Hơi nóng phả vào cổ, tỏa ra hương thơm, thiếu nữ vòng qua eo hắn, vùi đầu vào l*иg ngực hắn.

Giọng nói rất nhỏ, nhưng rất gần.

Cho nên hắn nghe rất rõ, cùng với hơi thở ấm áp, đập vào tim hắn.

"Nương, đừng bỏ con."

Yến Kỳ An không nhìn thấy, thế nên các giác quan khác lại càng thêm nhạy bén.

Giọng nói của Ninh Hi Nguyên gần như được phóng đại trong bóng tối, mong manh tựa như đôi cánh bướm có thể dễ dàng bị bẻ gãy.

Hoàn toàn khác với thường ngày, có chút ngoan ngoãn một cách khó hiểu.

Yến Kỳ An đột ngột đẩy Ninh Hi Nguyên ra, vội vàng đứng dậy.

Hắn đúng là điên rồi.

Lại có thể cảm thấy kẻ điên này mong manh.

Trong lòng vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại và hương thơm riêng của thiếu nữ, chỉ khiến người ta buồn nôn.

Hắn đúng là nên suy nghĩ kỹ, làm thế nào để giải thích tại sao mình lại ở đây.

Ninh Hi Nguyên xuất hiện từ lúc nào? Nàng đã thấy được bao nhiêu…

Sức mạnh được ban cho, lúc này đang bị Manh Nguyệt ăn mòn, từ từ bị phong ấn.

Hắn rất nhanh… sẽ hoàn toàn mất đi sự kiểm soát đối với những sức mạnh này.

Nhân lúc này, gϊếŧ ả?

Yến Kỳ An nảy sinh sát tâm, lại nghe thiếu nữ khẽ hít một hơi.

"Ui!"

Lưng đập vào đá, Ninh Hi Nguyên lập tức tỉnh táo, nàng ôm lưng đứng dậy, rất nhanh đã phát hiện ra thủ phạm.

Chắc chắn là Yến Kỳ An!

"Vừa nãy trong tâm ma gọi ta là nương, bây giờ ra tay nặng như vậy?" Ninh Hi Nguyên không vui.

Rất phiền, không biết tại sao, không có lý do.

Cảm xúc của nàng dường như lại không kiểm soát được nữa rồi.

Yến Kỳ An phản bác lại: "Thiếu tông chủ ban nãy còn ôm ta gọi nương."

Nói xong, hắn lại đột nhiên im lặng.

Bởi vì trong đầu hắn dường như thật sự mơ hồ có ký ức về tâm ma.

Ninh Hi Nguyên đã vào tâm ma của hắn?

"Ta?"

Ninh Hi Nguyên cười lạnh.

Sao có thể.

[…]

"Thiếu tông chủ, ta… bị lạc đường."

Manh Nguyệt rất nhanh đã hấp thụ sạch sẽ ma khí bị rò rỉ ra ngoài.

Yến Kỳ An bình ổn lại tâm trạng.

Hắn giỏi nhất là ngụy trang.

Nhưng mấy ngày nay ở trước mặt Ninh Hi Nguyên lại liên tục bị lộ.

Ninh Hi Nguyên: "…"

Đã đến nước này rồi còn phải giả vờ, không mệt sao?

"Được, ta đã tìm thấy ngươi bị lạc đường rồi."