"Vυ"t!"
Bóng kiếm lướt qua mang theo luồng kiếm khí sắc lẻm, chĩa thẳng vào Quý Thanh.
"Một là gϊếŧ ta, hai là cút."
Ánh lạnh lẽo từ mũi kiếm khiến Quý Thanh chói mắt, làm hắn ta không sao đè nén được cảm giác khác thường trong lòng.
Dù ở Hạ Linh Giới này, tu vi bị áp chế, cũng chưa từng có ai dám chĩa kiếm vào hắn ta.
Trừ Ninh Cẩn ra…
Trong đầu Quý Thanh thoáng hiện bóng hình xinh đẹp mặc y phục xanh băng, rồi hắn ta lập tức cười khẩy.
"Bắt chước người khác chỉ tổ khiến người ta thêm ghê tởm mà thôi."
Ninh Hi Nguyên là cái thá gì mà cũng đòi so sánh với Ninh Cẩn? Kiếm tốt đến mấy vào tay ả ta cũng chỉ là đống sắt vụn.
Tưởng bắt chước Ninh Cẩn là được hắn ta để mắt tới sao? Đúng là mơ mộng hão huyền!
"…"
Thanh kiếm trong tay Ninh Hi Nguyên cũng hơi run lên.
Ánh mắt nàng lướt qua Yến Kỳ An đang quỳ một bên, vẻ ngoài thì khúm núm vâng lời, nhưng thực chất là một con chó điên.
Đúng là một tên tâm thần.
Rồi lại nhìn Quý Thanh ra vẻ tuấn tú, tỏ vẻ tự tin ngời ngời, nhưng thực chất đầu óc như bị úng nước.
Đúng là một tên thần kinh.
Thôi kệ, dựa núi núi đổ, dựa heo heo chạy, tốt nhất là ta tự kết liễu cho xong.
[Cưng ơi, có hệ thống bảo vệ, không tự sát được đâu.]
"Ninh Hi Nguyên, nếu ngươi đã cố tình hỗn láo với sư thúc, coi thường phép tắc, vậy thì theo ta đến hội thẩm của tông môn!" Quý Thanh cười lạnh, đáy mắt lóe lên sát ý.
Hắn ta đã hạ mình đến thế, mà Ninh Hi Nguyên lại chẳng biết điều.
Vậy thì đừng trách hắn ta không khách sáo.
"Hội thẩm của tông môn…"
Ninh Hi Nguyên cụp mắt xuống.
Thấy vậy, Quý Thanh nhếch mép cười, có giả vờ đến mấy thì vẫn dễ trị thôi.
"Hối hận rồi sao? Hôm nay có ta ở đây, ngươi có chắp cánh…"
"Vậy thì đi mau!"
Ninh Hi Nguyên vứt thanh trường kiếm, sáp lại gần Quý Thanh, thúc giục.
Quý Thanh: "… Dắt theo tên vị hôn phu phế vật của ngươi nữa, hội thẩm hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết tay!"
"Ngươi bây giờ cầu xin ta…"
Ninh Hi Nguyên hoàn toàn không thèm để ý đến Quý Thanh: "Yến Kỳ An, theo ta."
Nàng một tay kéo thiếu niên đang quỳ trên đất dậy, mắt sáng lấp lánh.
Quý Thanh: "…"
Yến Kỳ An: "…"
Cử động mạnh khiến máu từ vết thương trên vai rỉ ra nhiều hơn, cơn đau như xé rách lan khắp toàn thân hắn.
Thiếu niên tuy không nhìn thấy, nhưng hơi ấm còn lưu lại trên tay khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Đáng lẽ phải chặt phăng tay của Ninh Hi Nguyên mới phải.
…
Hội thẩm của tông môn là đại hội được Phù Đồ Tông tổ chức mỗi nửa năm một lần, mục đích là để trừng phạt những đệ tử vi phạm tông quy trong nửa năm đó.
Mà Yến Kỳ An chính là ở trong phiên hội thẩm này bị người ta vu oan đủ điều, phải chịu ba mươi roi thần tiên, bị xuyên thủng xương tỳ bà, rồi nhốt vào thủy lao.
Sau khi nữ chính Ninh Cẩn trở về tông môn, vì chướng mắt hành vi của tông môn nên đã lén thả hắn đi.
Lần nữa xuất hiện ở Tu Chân giới đã là mười năm sau, khi đó hắn đã là Tân vương Ma tộc hô phong hoán vũ.
Cũng chính lúc này, Yến Kỳ An đã hoàn toàn yêu nữ chính.
[Cho nên, ký chủ cưng ơi…]
Ninh Hi Nguyên tự động lờ đi, nàng không làm nổi vầng thái dương nhỏ bé nào đâu.
Khi ba người bước vào Trường Sinh Điện, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Trong ánh mắt nhìn Ninh Hi Nguyên có sự sợ hãi, e dè, chán ghét, và cả chút mong chờ len lỏi.
Bọn họ đã bị Ninh Hi Nguyên áp bức từ lâu, nay Tông chủ lại đang bế quan, hội thẩm này rõ ràng là nhắm vào nàng.
Ai nấy đều chờ xem trò cười, để xả cho hả cơn tức trong lòng.
Yến Kỳ An theo sau Ninh Hi Nguyên, dáng người cao dong dỏng, phong thái như một vị công tử đúng mực, nội liễm mà ôn hòa.
Chỉ là dưới lớp vỏ bọc tựa ngọc ấy, lại cuộn trào sự hung tàn khát máu nguyên thủy.