Kiếm khí sắc bén bức người.
Là thanh kiếm do một vị đại năng đã vẫn lạc của Phù Đồ Tông để lại, cách cả ngàn năm, lại lần nữa nhận chủ.
Vốn dĩ cũng nên dấy lên một làn sóng quan tâm không nhỏ.
Nhưng Chư Thần Kiếm thật sự quá chói mắt.
Ninh Hi Nguyên không để ý đến Lục Triêu Dương, Lục Triêu Dương liền hít một hơi khí lạnh.
"Hà tất phải tự rước lấy nhục."
Lục Triêu Dương sau khi biết được sự thật hiếm khi nảy sinh cảm giác nể phục đối với Ninh Hi Nguyên.
Rõ ràng không có kiếm cốt, không tu kiếm đạo, chắc chắn không nhấc nổi Chư Thần Kiếm, vậy mà lại có dũng khí đứng trên đó làm trò để thu hút sự chú ý.
Ninh Hi Nguyên nhìn Lục Triêu Dương cười lạnh một tiếng, tay khẽ dùng sức, định rút Chư Thần Kiếm ra.
Trong khoảnh khắc này, gần như tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ muốn cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc lịch sử xảy ra.
Thời gian trôi qua rất chậm.
Nhưng không có bất kỳ kỳ tích nào xuất hiện.
Mãi cho đến khi tiếng chim hót phá vỡ sự trang nghiêm kỳ quái này, tất cả mọi người mới ồ lên.
Thiếu tông chủ không rút được Chư Thần Kiếm!
Tiếng ồn ào lập tức tràn ngập cả Kiếm Mộ, xen lẫn tiếng kiếm minh, cảnh tượng có phần hài hước một cách khó tả, tiếng chế giễu và cười trên nỗi đau của người khác trong đó đặc biệt rõ ràng.
Đúng vậy, Ninh Hi Nguyên không rút được Chư Thần Kiếm.
Thanh kiếm này như thể có suy nghĩ riêng của mình, cắm chặt trong đất, không chịu đi theo nàng.
"Sớm biết như vậy, thì hà tất phải thế."
Lục Triêu Dương ra vẻ đã hiểu rõ, dùng giọng điệu quả không ngoài dự đoán của ta, hung hăng chế giễu.
Các vị trưởng lão dưới núi lại càng như ong vỡ tổ.
Bọn họ giả nhân giả nghĩa tiếc nuối cho việc Ninh Hi Nguyên không có duyên với Chư Thần Kiếm.
Lại không để lại dấu vết mà nịnh nọt phong thái trưởng bối của Đại trưởng lão.
Nếu Ninh Cẩn rút được Chư Thần Kiếm, vậy thì chắc chắn sẽ có được uy thế để tranh giành vị trí Thiếu tông chủ với Ninh Hi Nguyên.
Nếu như Ninh Cẩn làm Thiếu tông chủ…
Lúc mọi người đối mặt với Đại trưởng lão, nụ cười trên mặt lại khiêm tốn thêm vài phần.
[Cưng ơi, là lỗi của ta…]
Giọng của hệ thống đặc biệt trầm thấp, lại có thể nghe ra sự tự trách sâu sắc.
Nó quên mất, nó bây giờ chỉ là một hệ thống công lược tầm thường, không có đạo cụ để giúp ký chủ làm màu phản công.
Ninh Hi Nguyên cũng đúng lúc này thở dài một hơi, khẽ nhún vai: "Mệt thật."
Nàng từ trong không gian trữ vật lấy ra một cái dùi trống.
Với tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai, hung hăng gõ vào chuôi kiếm.
Chư Thần Kiếm lập tức phát ra một tràng tiếng ong ong.
Ninh Hi Nguyên lại gõ thêm hai cái, lần nữa nắm lấy chuôi của Chư Thần Kiếm.
Nhẹ nhàng rút một cái.
Kim quang tứ tán, chiếu đến mức người ta không mở nổi mắt.
Đợi đến khi ánh sáng hoàn toàn tan đi, lúc tất cả mọi người nhìn lêи đỉиɦ núi, trong tay thiếu nữ đã giương cao Chư Thần Kiếm.
Kiếm Mộ hoang vu tiêu điều, không chút sức sống.
Mà thiếu nữ đứng trên đỉnh núi, mái tóc dài vì kiếm khí mà tung bay, chiếc áo khoác đen trên người nàng dường như lan tỏa ra sức sống.
Lưu chuyển, tiêu điều.
Nốt ruồi lệ màu đỏ phản chiếu viên tinh thạch màu đỏ trên chuôi kiếm, tựa như hòa làm một.
Cũng chói mắt rực rỡ như nhau.
Thời gian không dừng lại ở đây, thiếu nữ trên đỉnh núi rất nhanh đã thu lại Chư Thần Kiếm, ném vào không gian trữ vật.
"…"
"…"
Kiếm là mạng của kiếm tu!
Đối xử thô bạo với thần kiếm như vậy, không sợ bị trời phạt sao?
Chỉ là những điều này hoàn toàn không cần bọn họ lo lắng.
Những kẻ vừa mới mỉa mai Ninh Hi Nguyên không biết trời cao đất dày đều im bặt.
Cùng im bặt còn có đám cao tầng dưới núi đang nịnh nọt Đại trưởng lão.
Ai mà ngờ được, chuyện này, lại còn có bước ngoặt.
Phản ứng của Tam trưởng lão là dữ dội nhất, ông ta trừng lớn mắt: "Chuyện này sao có thể!"