Nàng đã thay đổi…
Trước đây là một kẻ ngu ngốc.
Bây giờ là một kẻ điên.
"Hà…"
Yến Kỳ An nhếch khóe miệng, khẽ cười hai tiếng.
Thôi vậy.
Dù là tâm cơ hay trêu đùa, cứ mặc kệ sẽ chỉ nuôi dưỡng thành một con ác quỷ hung tàn nhất.
Ninh Hi Nguyên: "…"
Nàng đặt hai tay ngay ngắn bên ngoài chăn, mở mắt, nhìn thẳng vào Yến Kỳ An.
Sát ý.
Từ lúc Yến Kỳ An đi về phía nàng, nàng đã cảm nhận được.
Cố gắng giả vờ lâu như vậy, Yến Kỳ An vẫn còn ở đó suy diễn lung tung.
Nàng thật sự là…
Ninh Hi Nguyên không thể diễn tả được cảm giác này.
Nàng cũng giống như đang đấm vào một bịch bông.
"Thiếu tông chủ?"
Nàng chưa mở miệng, nhưng Yến Kỳ An đã nhận ra nàng tỉnh giấc.
"Đã đến cuối tháng, xin Thiếu tông chủ ban dược."
Thiếu niên áo trắng không vội không vàng, quỳ xuống bên giường nàng, thành kính dập đầu.
Ninh Hi Nguyên ôm chăn, khoanh chân ngồi trên giường, cụp mắt nhìn Yến Kỳ An.
Quỳ đi.
Quỳ đi.
Nếu việc quỳ gối có thể khiến Yến Kỳ An hận nàng thêm một chút, thì càng tốt.
Chỉ là, ban dược?
Ban dược gì?
Ninh Hi Nguyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Yến Kỳ An, trong nháy mắt đã hiểu.
Hai ngày nay bôn ba mệt nhọc, lại bị thương nặng, người đi theo hướng dưỡng thành như nàng tất nhiên không thể keo kiệt.
Thế là, nàng tiện tay lấy một hộp đan dược từ đầu giường.
"Cho ngươi!"
Ninh Hi Nguyên liếc nhìn lọ đan dược, ném vào trước ngực Yến Kỳ An.
Không đau không ngứa, nhưng ý tứ sỉ nhục thì mười phần.
Yến Kỳ An không có chút khác thường nào, bàn tay cầm đan dược của hắn cũng không vì thế mà run rẩy.
Chuyện này có đáng là gì.
Những lời sỉ nhục chửi mắng trước đây, thậm chí là roi đòn hắn cũng đã quen rồi.
Nhưng đan dược này…
Bổ Nguyên Đan?
Linh đan thượng phẩm, đan dược bổ dưỡng kinh mạch và thần hồn.
Lông mày Yến Kỳ An vừa mới nhíu lại, lại một lọ nữa ném tới.
An Hồn Đan?
Linh dược thượng phẩm, có thể tẩy rửa linh tủy, nâng cao tu vi.
Ngay sau đó đủ loại đan dược đều ném tới.
Yến Kỳ An thậm chí còn không kịp phân biệt.
"Nè, thưởng cho ngươi." Ninh Hi Nguyên còn cố làm ra vẻ khinh thường, muốn dùng cách này để kí©h thí©ɧ Yến Kỳ An.
Lúc Yến Kỳ An bắt được lọ đan dược cuối cùng, một mùi hương bay ra.
Lập tức, lọ đan dược đó lại bị giật đi.
"Lọ này không phải."
Ninh Hi Nguyên nhíu mày, hít một hơi khí lạnh.
Vừa nãy ném thuận tay quá.
Dù mùi hương dần dần nhạt đi, Yến Kỳ An vẫn nhận ra.
Hợp Hoan Tán.
Yến Kỳ An: "…"
Ninh Hi Nguyên: "…"
Không khí đột nhiên im lặng khiến mùi hương thoang thoảng khuếch tán bay lên, tạo ra một bầu không khí kỳ lạ.
"Ta nghĩ, bây giờ nên lấy việc gây dựng sự nghiệp làm trọng."
Ninh Hi Nguyên hạ mình cúi người vỗ vai Yến Kỳ An.
Lỡ như phản diện lên cơn cầm Hợp Hoan Tán đi quyến rũ nữ chính, sau đó bị tên ngốc nam chính kia đánh chết thì làm sao?
Thấy Yến Kỳ An vẫn không nói gì, Ninh Hi Nguyên lại mở miệng: "Có những thứ, chỉ khi mạnh mẽ rồi mới có thể giành được."
Muốn chiếm đoạt nữ chính, trước hết phải gϊếŧ chết nam chính.
Lông mi Yến Kỳ An run rẩy, lướt qua dải lụa trước mắt, cảm giác khác thường càng thêm rõ rệt.
Lời Ninh Hi Nguyên nói…
Hắn sớm đã hiểu rồi!
Chỉ có mạnh mẽ mới có thể gϊếŧ chết những kẻ đã sỉ nhục, coi thường, đùa giỡn hắn.
Mới có thể có được quyền lực tối cao.
"Nô hiểu." Hắn mở miệng, giọng hơi lạnh, có phần chế nhạo.
Ninh Hi Nguyên gật đầu: "Hiểu là tốt rồi."
Yến Kỳ An vẫn quỳ nguyên tại chỗ, hắn ngẩng đầu, giọng nói ngập ngừng: "Thiếu tông chủ, những loại đan dược này…"
Hắn vừa vào Phù Đồ Tông đã bị Ninh Hi Nguyên đưa đi, cho uống một loại độc tên là "Manh Nguyệt".
Loại độc này có thể hủy hoại mắt người, tổn hại kinh mạch.
Cả Hạ Linh Giới đều vô cùng hiếm có, vậy mà Ninh Hi Nguyên lại có trong tay.
Mỗi cuối tháng, đều sẽ ép hắn uống Manh Nguyệt, để đảm bảo hắn lúc nào cũng là một phế vật không nhìn thấy đường.