Chương 3: Để ta dạy ngươi

Ninh Hi Nguyên không dám gϊếŧ hắn.

Dù sao đi nữa, hắn cũng là sản phẩm của nền hòa bình tạm thời giữa hai giới.

Còn những màn dày vò sỉ nhục kia ư, hắn sớm đã quen rồi.

Ninh Hi Nguyên hít sâu một hơi, cố nén cơn bực bội đang chực chờ bùng nổ.

Dù không nhìn thấy được đôi mắt của Yến Kỳ An, nàng vẫn có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm tỏa ra từ gương mặt trông có vẻ ôn hòa, vô hại kia của hắn.

Đang nhẫn nhịn sao?

[Cưng ơi, chọc phải tên phản diện này, cưng coi như đá nhằm bịch bông rồi đó!]

[Cưng ơi cưng à, giờ chúng ta nói chuyện tử tế được chưa?]

"Két!"

Không khí đang căng thẳng đến mức khó xử thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra.

Một nam nhân vận áo bào tím, thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn mỹ bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, nam nhân lộ rõ vẻ chán ghét, rồi lớn tiếng quát mắng:

"Ninh Hi Nguyên, ngươi to gan thật đấy!"

"Dám công khai gϊếŧ người, phạm phải đại kỵ của tông môn, ngươi nói xem đáng tội gì?"

Ninh Hi Nguyên quay đầu nhìn sang.

Ồ.

Quý Thanh đây mà, nam chính của truyện.

Nam nhân mà nguyên chủ yêu đến chết đi sống lại, sẵn lòng dâng hiến tất cả mọi thứ cho hắn ta.

"Vậy thì gϊếŧ ta đi."

Ninh Hi Nguyên đứng thẳng dậy, ánh mắt rực lên nhìn thẳng vào Quý Thanh.

[!!!]

Quý Thanh: ???

Tràng giáo huấn dài dòng vừa soạn sẵn trong đầu bỗng nghẹn cứng nơi cổ họng hắn ta, nửa ngày trời không bật ra nổi một chữ.

Hắn ta thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.

Sát thủ là do chính tay hắn ta sắp đặt, mục đích là để trừ khử Ninh Hi Nguyên, giúp Ninh Cẩn danh chính ngôn thuận trở thành thiếu tông chủ.

Giờ sát thủ đã chết, vậy thì dùng chuyện này để uy hϊếp, khống chế Ninh Hi Nguyên cũng là một kế sách vẹn toàn.

"Hi Nguyên, sư thúc không nỡ nhìn ngươi phải chịu phạt đâu."

"Chuyện này, ta sẽ đứng ra che giấu giúp ngươi…"

"Chỉ là, Đan Dương Thảo trong tay ngươi, có thể cho sư thúc mượn dùng một chút được không?"

Trong lúc nói, Quý Thanh không hề che giấu vẻ chán ghét và buồn nôn trong giọng điệu của mình, nói qua loa vài câu một cách máy móc, rồi cứ thế chờ Ninh Hi Nguyên ngoan ngoãn dâng Đan Dương Thảo lên.

Dù sao thì, bấy nhiêu năm nay, chỉ cần hắn ta mở miệng, Ninh Hi Nguyên sẽ lại để lộ ra vẻ mặt đáng ghê tởm kia mà ngoan ngoãn dâng đồ cho hắn ta.

Nếu không phải Ninh Cẩn sắp đột phá, cần gấp Đan Dương Thảo này, hắn ta hơi đâu mà phí lời với bao cỏ vô dụng này.

Ninh Hi Nguyên: ???

Không hiểu tiếng người à?

"Thế thì phiền phức lắm."

Ninh Hi Nguyên khoanh tay trước ngực, dựa vào chiếc bàn bên cạnh, ung dung nhìn Quý Thanh.

Quý Thanh: "Không phiền phức đâu, chỉ cần Hi Nguyên ngoan ngoãn giao ra Đan Dương Thảo, ta đảm bảo sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa."

Ninh Hi Nguyên này, sao lắm lời vô ích thế nhỉ!

Nói thêm vài câu với bao cỏ này là hắn ta lại thấy toàn thân khó chịu.

Ninh Hi Nguyên khẽ "chậc" một tiếng: "Ta thấy phiền phức quá, gϊếŧ ta cho nhanh gọn."

Câu nói này, Quý Thanh nghe rành mạch từng chữ.

Hắn ta hiếm khi nhìn thẳng Ninh Hi Nguyên, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc khó tin.

Thiếu nữ khẽ cụp mắt, lúc nhìn hắn ta đã thoáng chút mất kiên nhẫn, gương mặt trắng trẻo điểm vài vệt máu, trông ma mị lạ thường.

Quý Thanh khẽ sững người.

Trong ấn tượng của hắn ta, Ninh Hi Nguyên luôn ăn vận lố lăng kệch cỡm, ánh mắt nhìn hắn ta lúc nào cũng lộ liễu nhớp nháp, khiến người ta phát tởm.

Hôm nay…

"Ninh Hi Nguyên!"

Quý Thanh hoàn hồn, không kìm được mà gằn giọng: "Ta muốn Đan Dương Thảo!"

Thấy thiếu nữ vẫn dửng dưng, hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi nói thêm: "Hi Nguyên, nếu ngươi đưa Đan Dương Thảo cho ta, ta sẽ đích thân dạy ngươi Vô Lượng Kiếm Pháp."

Ồn ào.

Chẳng khác gì một con chó điên.

Ninh Hi Nguyên khẽ day day thái dương.

Mạng thì ta đây sẵn sàng cho, còn muốn đồ của ta ư…