Chương 29: Dựa vào ta là Thiếu tông chủ

Đám đông vây xem lại có người cười.

Điên rồi sao?

Sao lại có người hỏi Thiếu tông chủ dựa vào đâu!

Không biết Thiếu tông chủ trông như thế nào, lẽ nào cũng chưa từng nghe qua tin đồn khét tiếng của Thiếu tông chủ sao?

Ninh Hi Nguyên nhìn chằm chằm cây bút trên bàn, vẻ mặt uể oải, thuận miệng nói.

"Dựa vào ta là Thiếu tông chủ."

Chu Nhã lớn tiếng nói: "Ta là đệ tử của Tam trưởng lão!"

Ninh Hi Nguyên: "Ngươi bảo ông ta đến tìm ta?"

Nàng ngồi thẳng người dậy, kiên nhẫn đã cạn, đáy mắt có thêm vài phần không vui.

Thế là người biết nhìn sắc mặt lập tức lờ đi tiếng la hét khóc lóc của Chu Nhã, áp giải người đi xuống.

Thẩm Thi Vi nhìn Chu Nhã rời đi, chỉ cảm thấy mỉa mai.

Cách đây không lâu còn dựa vào thân phận bối cảnh của mình mà dương oai diễu võ, bây giờ lại rơi vào kết cục thế này.

"Còn những người khác, đuổi hết ra khỏi tông môn."

"Phiền."

Ninh Hi Nguyên đứng dậy, sau đó phất tay, xem như là đã kết thúc.

Tống Quyên, Lưu tiên trưởng, và những người trên Thiên Hàn Phong đến làm chứng giả cho Chu Nhã đều bị đưa đi.

"Thiếu tông chủ trừ gian diệt bạo, là đại hạnh của tông môn."

"Thiếu tông chủ anh minh."

"Thiếu tông chủ uy vũ."

Lúc Ninh Hi Nguyên đi về phía cổng lớn, trên đường đi thu hoạch được toàn những lời khen ngợi giả tạo.

Mà vị Phó đường chủ ban đầu cao cao tại thượng lúc này lại cụp đuôi, đến một cái rắm cũng không dám thả.

Thẩm Thi Vi do dự một chút, rồi đi theo.

Nàng ấy không ngờ, người cùng nàng ấy kề vai chiến đấu, cùng nàng ấy đòi lại công lý lại chính là Thiếu tông chủ!

Nhưng tối hôm đó nàng ấy còn nói…

Còn nói…

Thẩm Thi Vi dừng lại, nàng ấy đỏ mặt, đầu óc như nổ tung.

Nàng ấy nói Thiếu tông chủ đức không xứng với vị, không bằng Ninh Cẩn sư tỷ.

Bây giờ, nàng ấy muốn lập tức tìm một cái hố để chôn mình vào!

"Làm một con cọp giấy, thật sự không sợ sao?"

"Ninh Hi Nguyên."

Ninh Hi Nguyên một chân vừa bước ra, vừa chuẩn bị nhặt một cành cây dưới đất, giọng nói chế nhạo đã từ bên cạnh truyền đến.

Áo dài màu vàng, tóc hơi xoăn.

Thiếu niên này… hình như nàng đã gặp ở đâu đó.

[Lục Triêu Dương, thủ tịch đệ tử của Tam trưởng lão.]

Hệ thống trả lời rất nhanh.

Mà chính Ninh Hi Nguyên cũng nhớ ra.

Đây không phải là tên ngốc hôm đó dẫn đầu gây sự ở Thanh Loan Phong, buông lời muốn xé toạc bộ mặt giả tạo của nàng sao?

Thấy Ninh Hi Nguyên không nói gì, Lục Triêu Dương khoanh tay trước ngực, chắn ngay trước mặt nàng.

Cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Hắn ta nói…

"Ta biết bí mật của ngươi."

Ninh Hi Nguyên: "…"

Nàng có cầm kịch bản của nữ chính đâu, tại sao ngày nào cũng bị những kẻ không đâu vào đâu chặn đường.

Ngốc nghếch hết đứa này đến đứa khác kéo đến nộp mạng.

Lục Triêu Dương thấy Ninh Hi Nguyên im lặng, hừ lạnh một tiếng.

Hắn ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy, hắn ta mới là thiên tài đệ nhất Nam Vực!

"Hi Nguyên, lâu rồi không gặp."

Đồ ngốc đúng là hay đi theo bầy, Lục Triêu Dương còn chưa đi, Quý Thanh đã xuất hiện.

Nam nhân mặc trường bào màu tím bước nhanh về phía Ninh Hi Nguyên, chắn ở một bên khác.

"Xui xẻo thật."

Ninh Hi Nguyên mặt không cảm xúc mở miệng.

Quý Thanh chỉ thấy thiếu nữ mấp máy môi, không nghe rõ nói gì.

Hắn ta lại lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, ban ơn mà mở miệng: "Hi Nguyên, nếu hôm nay không có việc gì, ngươi và ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Đông người nhiều chuyện, không tiện nói chuyện Đan Dương Thảo.

Ninh Hi Nguyên lắc đầu: "Không có hứng thú."

Mỗi một giây không thể chết, nàng đều muốn ngủ, để gần hơn với trạng thái của cái chết.

Quý Thanh nhíu mày.

Đã mấy ngày rồi?

Lạc mềm buộc chặt cũng nên có chừng mực.

Hắn ta đã hạ cố đến mức đích thân đến tìm nàng rồi, nàng còn có gì không hài lòng?

Ninh Hi Nguyên như có gai trong cổ họng.

"Chó không đổi được tính ăn cứt, người không đổi được tính đê tiện."