Chương 26: Khẩu thị tâm phi chỉ gây ra bi kịch thôi, người trẻ tuổi

"Tiểu cô nương, cuối cùng cũng tỉnh rồi."

"Người trẻ tuổi này đã không ngủ không nghỉ chăm sóc ngươi cả một đêm."

"Tình yêu của hai ngươi cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi!"

"Không uổng công hôm qua ngươi thập tử nhất sinh cứu hắn một mạng."

Con mãng xà vô cùng phấn khích, vươn dài cổ nhìn Ninh Hi Nguyên.

Ninh Hi Nguyên: ???

"Ta không có!"

Mỗi một câu của con rắn ngu ngốc này đều chọc trúng chỗ tức của nàng, nhưng nhất thời nàng lại không biết nên phản bác câu nào trước.

"Yến Kỳ An, Hồn Thảo là ta tiện tay nhặt được, chó còn không thèm ăn, nên mới cho ngươi đó."

"…"

Giọng Ninh Hi Nguyên ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi.

Cái thân phận ân nhân cứu mạng này không thể nhận được, dù cho Yến Kỳ An là một tên biếи ŧɦái ai cũng muốn gϊếŧ.

Yến Kỳ An có chút bất ngờ.

Hắn cứ ngỡ… nàng ta sẽ lấy ơn cứu mạng ra để uy hϊếp, hoặc là thử dùng nó để khống chế hắn.

Vội vàng phủi sạch quan hệ như vậy, đúng là ngoài dự đoán của hắn.

Đây lại là âm mưu mới gì nữa đây?

Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, con mãng xà lại lần nữa xen vào: "Xem đi, ta đã nói là nàng ấy miệng cứng lòng mềm mà."

"Rõ ràng đã cứu ngươi lại không chịu thừa nhận."

"Giống như là rõ ràng yêu ngươi, nhưng lại một mực phủ nhận."

"Khẩu thị tâm phi chỉ gây ra bi kịch thôi, người trẻ tuổi."

Ninh Hi Nguyên: "Ta…"

Lời phủ nhận nói ra vào lúc này, lại càng trở nên vi diệu.

Nàng chỉ mới hôn mê một đêm, thế giới này đã không hề che giấu, trở nên điên cuồng hơn rồi.

Yến Kỳ An: "…"

Hắn nhìn về phía thiếu nữ, tuy không nhìn thấy gì, nhưng trong đầu vẫn còn hình ảnh của lần đầu gặp gỡ.

Quần áo sặc sỡ, trang điểm khoa trương, vênh váo dùng kiếm nâng cằm hắn lên.

Nói hắn bẩn thỉu hèn hạ.

Yêu nhưng không thừa nhận…

Câu nói này chỉ dừng lại trong đầu Yến Kỳ An một giây, rồi không bao giờ xuất hiện nữa.

"Thiếu tông chủ miệng cứng lòng mềm, nô trong lòng hiểu rõ."

Giọng Yến Kỳ An dịu dàng như gió xuân ấm áp, khiến đáy lòng Ninh Hi Nguyên lạnh toát.

"… Ngươi tốt nhất là nên hiểu."

Ninh Hi Nguyên nhìn Yến Kỳ An, thiếu niên dù đang cười, nhưng giữa hai hàng mày lại ẩn hiện sát khí và sự lạnh lẽo.

Yến Kỳ An cụp mắt: "Thiếu tông chủ sức khỏe không tốt, có thể về Thanh Loan Phong."

"Nô nguyện thay Thiếu tông chủ phục dịch ở Thiên Hàn Phong."

Ánh nắng chan hòa, nhuộm một mảng lớn trên người thiếu niên.

Vầng sáng che đi mọi góc cạnh, ban cho một vẻ dịu dàng rõ rệt.

Ninh Hi Nguyên đã lười dây dưa giả tạo với Yến Kỳ An, nghe đến Thiên Hàn Phong, nàng nghĩ đến một chuyện.

"Còn phải đi tìm Thẩm Thi Vi."

Nàng khẽ nói.

Tối qua hôn mê, có liên quan đến đan dược của Thẩm Thi Vi.

Thẩm Thi Vi quả nhiên là một nhân tài có thể đào tạo!

Thêm một thời gian nữa, nàng nhất định sẽ bị Thẩm Thi Vi đầu độc chết!

[Cưng ơi, Thẩm Thi Vi bị đưa đến Chấp Pháp Đường rồi đó.]

Giọng nói của hệ thống vang lên, nghe có vẻ vui mừng một cách khó hiểu.

Ninh Hi Nguyên tiện tay nhặt một cành cây dưới đất định ngự kiếm phi hành, bất ngờ bị túm lấy tay áo.

"Thiếu tông chủ không đưa nô đi cùng sao?"

Yến Kỳ An níu lấy nàng, tựa như một chú chó con mèo con bị bỏ rơi, tủi thân lại đáng thương.

Ninh Hi Nguyên cười lạnh: "Không cần."

Sự ngụy trang đã sớm bị nhìn thấu mà còn cố chấp, chỉ tổ khiến người ta thêm chán ghét.

Ninh Hi Nguyên giật tay áo mình về, liền nghe Yến Kỳ An tiếp tục nói.

"Tối qua Thiếu tông chủ ôm nô không buông tay, hôm nay nỡ lòng nào để lại một mình nô ở chốn hoang vu này?"

"Không có người, nô không về được."

Thiếu niên áo trắng thướt tha, lúc đứng thẳng người liền có vẻ thanh cao lạnh lùng khó với tới.

Ninh Hi Nguyên: ???

Vu khống.

Vu khống trắng trợn.

Nàng quay đầu nhe răng: "Ngươi không có chân à?"

"Chạy về, nhảy về, bò về, lăn về, bay về, tùy ngươi chọn."

Ninh Hi Nguyên nói đi là đi, tuyệt không do dự.