Trong chuyện này… có âm mưu.
Còn về âm mưu gì, Yến Kỳ An cũng không suy nghĩ kỹ.
Nếu người bí ẩn kia đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người, và hứa sẽ không nói cho Ninh Hi Nguyên biết.
Hắn cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Yến Kỳ An vịn vào tường, đi về phía Ninh Hi Nguyên, hắn dừng lại trước mặt thiếu nữ, hít sâu một hơi.
Hắn kháng cự việc tiếp xúc gần gũi như vậy với kẻ điên này.
Nhưng ánh mắt sau lưng kia thật sự quá nóng rực, hắn không thể không cúi người, ôm thiếu nữ vào lòng.
Sự hung tàn sắp nuốt chửng cả Yến Kỳ An.
Có một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn muốn ném người này ra ngoài.
Sự chần chừ do ghê tởm của Yến Kỳ An, lọt vào mắt con mãng xà, lại trở thành một tầng ý nghĩa khác.
"Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mối hận diệt tổ, thù sâu như biển trong đầu hắn, cuối cùng cũng vỡ tan khi chạm vào khuôn mặt trắng bệch của thiếu nữ."
"Hắn yêu nàng!"
Một bên, con mãng xà tự động l*иg tiếng, trong đêm đen tĩnh mịch, tạo ra một không khí kỳ dị khó tả.
Yến Kỳ An: "…"
Thật muốn gϊếŧ người.
Thật đó.
Thiếu nữ trong lòng lại không hề yên phận.
Lúc hắn đi ra ngoài, thiếu nữ đột nhiên lật người, vòng hai tay qua cổ hắn.
"Yến Kỳ An…"
Hắn nghe thấy giọng nói của thiếu nữ.
Rất gần, ngay bên tai hắn, lời nói mớ tỏa ra chút hơi ấm.
"Nô đây."
Yến Kỳ An không tự nhiên mà khẽ lắc đầu, muốn xua đi sự thân mật quá mức đột ngột này.
Rất không quen.
Rất… ghét.
Nhưng hắn không thể không suy nghĩ, Ninh Hi Nguyên đã tỉnh rồi sao?
Mất đi thị giác, thật khiến người ta phiền não.
Bởi vì đôi mắt màu tím này bị Thiếu tông chủ ghét bỏ, cho nên đã bị nàng hủy đi…
Yến Kỳ An theo thói quen muốn chạm vào đôi mắt.
Nhớ lại đoạn ký ức nhục nhã đó, sát ý lan tràn trong im lặng.
Hận.
Rất hận.
Thật muốn móc mắt ả ra.
"Yến Kỳ An…"
Ninh Hi Nguyên vẫn đang gọi tên hắn, Yến Kỳ An không chút phiền lòng mà đáp lời, sau đó khẽ cúi đầu.
"Thiếu tông chủ muốn nói gì?"
Giọng hắn ôn nhuận, như dòng suối nhỏ không chứa chút ác ý nào.
Yến Kỳ An biết, Ninh Hi Nguyên vẫn chưa tỉnh.
Hắn không ngờ lại nhận được câu trả lời của thiếu nữ.
"Yến Kỳ An…"
"Không thể chết."
Lần này, hắn nghe rất rõ.
Bàn tay ôm thiếu nữ có chút cứng lại, hắn há miệng, lại không nói ra được lời nào.
Không thể chết?
Đây chính là lời Ninh Hi Nguyên muốn nói với hắn sao?
Có lẽ ả đã tỉnh rồi.
Nói những lời này, làm những việc này, chỉ là để cố ý mê hoặc hắn.
Có lẽ đây chính là trò chơi đùa giỡn lòng người của Thiếu tông chủ.
Yến Kỳ An cụp mắt, hàng mi khẽ run rẩy, phủ xuống một mảng u ám.
Không thể chết?
Hắn đương nhiên sẽ không chết.
Hắn sẽ bước lêи đỉиɦ cao của quyền lực, trở thành chủ nhân của cả thế giới, gϊếŧ hết tất cả những kẻ đã sỉ nhục, chửi mắng hắn.
Trong đó, bao gồm cả Ninh Hi Nguyên!
Yến Kỳ An đang cười, đáy mắt là hận thù và lạnh lẽo.
Hắn đặt Ninh Hi Nguyên sang một bên, lúc đứng dậy lại bị thiếu nữ nắm lấy tay áo.
"Đừng đi…"
Hai chữ, như lời cầu xin, giọng rất nhỏ.
Đập thẳng vào lòng Yến Kỳ An.
…
[Lời tác giả:]
Bây giờ:
Yến Kỳ An: "Nhân lúc ả điên lấy mạng ả."
Sau này:
Yến Kỳ An (chó con đáng thương): "Xin nàng, đừng chết, có được không."
…
Lúc Ninh Hi Nguyên tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Ánh nắng xuyên qua khe hở, chiếu vào địa cung, lại vì sự phản chiếu của pha lê mà tràn ngập ánh sáng lộng lẫy.
"Thiếu tông chủ, người tỉnh rồi?"
Thiếu niên ngồi bên cạnh nàng lập tức có động tĩnh, hắn đỡ nàng dậy, cẩn thận từng li, dịu dàng hết mực.
Giống như đang đối xử với một món bảo vật dễ vỡ.
Ninh Hi Nguyên nhìn về phía Yến Kỳ An.
Trên mắt thiếu niên không biết từ lúc nào lại được che bằng một dải lụa trắng.
Che đi đôi mắt màu tím cùng với sát ý lạnh như băng trong đó.
"Hà."
Ninh Hi Nguyên cười gượng, phiền muộn.