Chương 2: Không phải muốn gϊếŧ ta sao?

Niềm hả hê trong lòng hắn chợt tắt ngấm, ma khí trong tay cũng tan biến theo, tựa như chưa từng xuất hiện.

Hắn cúi đầu, tuy không nhìn thấy nhưng vẫn có thể mường tượng ra hình dáng của con dao găm.

"Nô không dám."

Giọng nói trầm thấp, cố nén những cảm xúc cuộn trào.

Là hắn để lộ sơ hở, nên Ninh Hi Nguyên đã phát hiện ra rồi sao?

Trong lòng Yến Kỳ An ngổn ngang trăm mối, còn Ninh Hi Nguyên thì chẳng thể nào chịu nổi sự im lặng đến nghẹt thở này.

"Không hận ta sao?"

"Ta cướp ngươi từ tay người trong lòng ngươi, làm mù mắt ngươi, coi ngươi như một con chó mặc sức đánh đập sỉ nhục."

"Ngươi còn do dự cái gì? Cơ hội gϊếŧ ta chỉ có một lần này thôi đó."

"Yến Kỳ An!"

[Cưng! Cưng ơi! Cưng điên rồi sao!]

Lời thiếu nữ tựa ác quỷ thủ thỉ dụ dỗ, còn hệ thống thì gào thét muốn rách cả họng.

[Ký chủ thân mến ơi! Chúng ta nói chuyện tử tế với nhau được không!]

[Hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của cưng đó!]

Ninh Hi Nguyên chẳng thèm để ý đến hệ thống.

Nguyện vọng duy nhất của nàng là được chết, chết đến mức hồn xiêu phách lạc, tan biến sạch sẽ.

Vậy mà trước khi chết lại bị cái hệ thống rách nát này trói buộc.

"Thiếu tông chủ tha tội."

"Nô một lòng trung thành với thiếu tông chủ, tuyệt không có hai lòng."

Giọng nói của thiếu nữ như sét đánh ngang tai, dễ dàng khơi dậy tất cả những ác niệm ẩn sâu trong lòng hắn.

Nhưng hắn vẫn cố đè nén cảm xúc xuống.

Nếu Ninh Hi Nguyên đã sớm có chuẩn bị…

Hắn tuyệt đối không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại sự.

"Chậc."

Hệ thống ồn ào quá mức phiền phức, Ninh Hi Nguyên mất hết cả kiên nhẫn, giằng lấy con dao găm rồi dúi mạnh vào tay Yến Kỳ An.

"Ngươi rốt cuộc còn chần chừ cái gì nữa?"

"Không biết gϊếŧ người thế nào à?"

"Không sao, ta dạy ngươi."

Ninh Hi Nguyên nắm chặt lấy tay Yến Kỳ An, dí thẳng mũi dao vào ngay tim mình.

Lòng bàn tay thiếu nữ ấm áp, con dao găm trong tay hắn lại lạnh lẽo đến buốt xương.

Hai cảm giác hoàn toàn trái ngược cứ thế giày xéo trái tim Yến Kỳ An.

Gϊếŧ nàng ta!

Gϊếŧ phắt nàng ta đi!

Máu trong người hắn sôi lên sùng sục như bị mê hoặc, ngập tràn sự tàn bạo và hung tàn.

Yến Kỳ An đột nhiên siết chặt con dao găm.

Ninh Hi Nguyên thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Cuối cùng cũng sắp được chết rồi.

Thế nhưng, ngay dưới ánh mắt đầy vui mừng của nàng, Yến Kỳ An đột ngột giằng tay ra khỏi tay Ninh Hi Nguyên, rồi đâm thẳng con dao găm vào vai mình.

Máu tươi bắn tung tóe, vài giọt vương trên gương mặt tái nhợt của thiếu nữ.

"Thiếu tông chủ không cần phải thử dò xét."

"Nô phận hèn mạng mọn, nếu có lỡ khiến thiếu tông chủ nghi ngờ, nguyện lấy cái chết này để tỏ rõ lòng mình."

Giọng thiếu niên trong trẻo mà lạnh lùng, tựa như sương khói vờn quanh giữa núi non, phiêu đãng mà dịu dàng.

Chỉ có vài phần run rẩy vì đau đớn là khiến người ta phải động lòng thương xót.

Ninh Hi Nguyên: "…"

[…]

Lại một hồi im lặng nặng nề.

"Không…"

"Ta không có ý đó."

Ninh Hi Nguyên cố gắng cứu vãn tình hình.

Nàng vừa mới mở miệng, bàn tay cầm dao của thiếu niên đã không chút do dự mà tự đâm mình thêm một nhát nữa.

Thủ pháp ra tay tàn nhẫn, hiểm hóc, không cho Ninh Hi Nguyên một chút cơ hội nào để ngăn cản.

"Thiếu tông chủ… đã hả giận chưa?"

Yến Kỳ An mỉm cười, khẽ ngẩng đầu, đối diện với gương mặt Ninh Hi Nguyên, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ.