Chương 12: Không có hứng thú

Ninh Hi Nguyên đẩy người kia vào trong nước, rồi mình cũng theo sau.

"Ngươi…"

Yến Kỳ An theo bản năng lùi lại một cách thận trọng, đối mặt với Ninh Hi Nguyên, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Ninh Hi Nguyên siết chặt Dây Khốn Tiên trong tay, khẽ kéo một cái, Yến Kỳ An lại loạng choạng áp sát lại.

"Thiếu tông chủ."

"… Không hợp lễ."

Bàn tay sau lưng Yến Kỳ An siết chặt thành quyền, cố gắng hết sức để giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh và ôn hòa.

Nếu kẻ điên này dùng vũ lực…

Hắn hoàn toàn không thể phản kháng.

Giống như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta muốn làm gì thì làm.

Cảm giác này… thật đáng ghê tởm.

Nhưng cũng chính cảm giác này, đã bám theo hắn như hình với bóng từ nhỏ đến lớn.

Mỗi kẻ từng chà đạp hắn, đều sẽ phải nhận lấy sự phản công hung hãn nhất của hắn.

Không một ai là ngoại lệ.

Ninh Hi Nguyên: "… Không hợp lễ?"

Mấy người thời nhà Thanh này thật khó gϊếŧ.

[Lạc đài rồi cưng ơi.]

Ninh Hi Nguyên năm ba cái đã lột áo ngoài của Yến Kỳ An, ngón tay lơ lửng giữa không trung, hít một hơi khí lạnh.

Xì…

Bẩn quá.

Nhiều máu quá.

Không biết phải bắt đầu từ đâu.

Yến Kỳ An: "Nô… bẩn."

"Sợ làm bẩn tay Thiếu tông chủ."

Dải lụa buộc trên mắt không biết đã rơi xuống từ lúc nào, để lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, con ngươi màu tím sẫm vẫn sáng ngời.

Hàng mi cong vυ"t vương hơi nước, trong làn sương mờ ảo toàn là vẻ mong manh yếu ớt.

Ninh Hi Nguyên: "…"

Vừa mới thuyết phục bản thân muốn chết thì đừng sợ bẩn, giờ lại thấy bộ dạng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng của Yến Kỳ An, nàng lại xìu đi.

Nàng có phần ghét bỏ nắm lấy tay Yến Kỳ An, nhét linh dược cao cấp vào tay hắn.

Sau đó ấn vào vết thương của hắn, lực dưới tay dần mạnh hơn.

Cơn đau dữ dội khiến Yến Kỳ An thở gấp, không kìm được mà rên lên mấy tiếng.

"Ta đối với ngươi…"

"Đối với cơ thể của ngươi…"

"Không có hứng thú."

Giọng nói có phần khinh thường của thiếu nữ vang lên, dường như vì căn phòng trống trải mà tiếng vọng cứ lặp đi lặp lại bao bọc lấy hắn.

Một cảm giác nhục nhã không thể tả thành lời lan tràn trong lòng.

Kiểu sỉ nhục này không phải hắn chưa từng nghe qua, nhưng chưa có lần nào, lại khiến hắn có cảm giác mình đang đối mặt với một kẻ bề trên cao cao tại thượng, bị săm soi như một món hàng.

Hàng mi run rẩy, Yến Kỳ An cắn chặt môi, mới có thể đè nén được sát niệm không ngừng dâng lên.

"Bẩn chết đi được."

Ngay sau đó, lại là bốn chữ nữa đập vào tai hắn.

Răng cắm vào môi, hắn nếm được vị tanh ngọt của máu.

Ninh Hi Nguyên hung hăng rửa tay, xoay người rời đi.

[Ký chủ, thế thôi à?]

[Không công lược, à không, không giúp phản diện trở nên mạnh hơn nữa sao?]

Hệ thống lại gào thét trong gió, quên hết cả tố chất phục vụ tốt đẹp của mình.

Ninh Hi Nguyên: "Chết không được."

"Muốn chết thì cũng phải kéo thù hận."

Nực cười, vừa phải làm cho phản diện mạnh lên, lại vừa phải làm cho phản diện hận mình.

Phải làm một người mẹ kế mặt bồ tát, lòng rắn rết mới được.

Khó, khó quá.

Hệ thống: … Nó có mấy lời chửi bậy không biết có nên nói ra hay không.



Lúc ánh ban mai vừa hé, Ninh Hi Nguyên đột ngột ngồi bật dậy.

Khoan đã!

Tối qua Yến Kỳ An có phải muốn gϊếŧ nàng không?

Sao nàng lại không nắm lấy cơ hội chứ! Chẳng qua chỉ là máu thôi mà, cố gắng khắc phục là được.

[Cưng ơi, đừng nản lòng nhé.] Hôm nay lại là một hệ thống hoàn toàn mới.

Ninh Hi Nguyên: "Người sống, ai mà không điên chứ."

Trừ phi là người chết.

Sự trong trắng là giới hạn cuối cùng của phản diện sao?

Ánh mắt Ninh Hi Nguyên hơi trầm xuống, rất có lý.

Dù sao đây cũng là kịch bản vạn người mê, Yến Kỳ An coi trọng sự trong trắng hơn cả mạng sống, muốn vì nữ chính mà giữ mình trong sạch như ngọc, nàng có thể hiểu được.

Vậy thì nàng…

[Ngươi định làm gì!] Hệ thống không cười nữa.