Chương 11: Bẩn chết đi được!

"Ninh Hi Nguyên."

Hắn gọi bằng giọng khàn đặc, tiếng nói trầm thấp đầy nguy hiểm, sát ý lại bộc lộ ngay lúc này.

Chẳng phải nói Ma tộc bẩn thỉu, không muốn chạm vào hắn sao?

Gϊếŧ ả!

Chẳng qua chỉ hơi phiền phức một chút, phải trở về Ma Vực sớm hơn…

Thứ hắn muốn, có lẽ gϊếŧ sạch Phù Đồ Tông cũng có thể tìm thấy.

Ma khí màu tím lượn lờ trong tay, mồ hôi mỏng li ti rịn đầy trên trán.

Ninh Hi Nguyên: "… Bẩn chết đi được!"

Mùi máu tanh xộc lên quá nồng, Yến Kỳ An đè lên như vậy, vừa hay ép mảng lớn màu đỏ trước ngực vào ngay mắt nàng.

Không gian chật chội, mùi vị nồng nặc, còn có cả một mảng lớn màu đỏ.

Ninh Hi Nguyên nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Nàng hít sâu một hơi, đột ngột bóp nát xương cổ tay của Yến Kỳ An.

Lực đạo ở cổ lỏng ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng đã đè Yến Kỳ An xuống đất lại, dùng Dây Khốn Tiên trói chặt hắn.

Ninh Hi Nguyên ngồi dạng chân trên eo Yến Kỳ An, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Cơ thể này trước đó đã uống rượu độc, lại không được nghỉ ngơi, có hơi mệt rồi.

Phải thở một lát đã.

[!!!]

Hệ thống tan nát.

Không công lược thì thôi, cũng không thể kéo giá trị thù hận được chứ cưng ơi!

Ký chủ là một kẻ điên, nó đợi ký chủ tiếp theo vậy.

Yến Kỳ An: "…"

Cơn đau dữ dội khiến ý thức của hắn càng thêm tỉnh táo.

Hắn bị Ninh Hi Nguyên đè dưới thân, Dây Khốn Tiên trên người là linh khí cao cấp, không thể nào giãy ra được.

Quá hấp tấp rồi.

Lẽ ra hắn không nên quên rằng tuy Ninh Hi Nguyên là một phế vật, nhưng thứ mà ả không thiếu nhất chính là pháp khí cao cấp.

Lúc này hắn lại đang yếu…

Thời gian dường như ngưng đọng trong chốc lát, không ai nói thêm lời nào.

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh nến chập chờn, và tiếng thở nhẹ của hai người hòa vào nhau.

"Khụ… khụ khụ."

Người phá vỡ sự im lặng là Yến Kỳ An, cơn ho dữ dội khiến hắn phải gắng gượng chống nửa người dậy, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Thiếu tông chủ, nô đau."

Giọng nói dịu dàng xen lẫn sự tan vỡ, hoàn toàn khác với kẻ nghiêm nghị dữ tợn bóp cổ nàng lúc nãy.

Yến Kỳ An đã bình tĩnh lại.

Hắn quá hiểu việc cân nhắc lợi hại, làm thế nào để giãy giụa cầu sinh.

Ôn hòa mềm mỏng là thứ dễ gây mê hoặc nhất.

Chỉ là bàn tay đang chống đỡ thân thể nổi đầy gân xanh, gần như sắp bóp nát cả nền đất.

[A! Đừng có lỡ tay gϊếŧ chết phản diện đấy, cưng ơi!]

Hệ thống gào thét như con chuột chũi, nó đã nghĩ đến một trăm lẻ tám kiểu chết thảm thương của ký chủ.

Ninh Hi Nguyên: "… Phiền phức."

Nàng đứng dậy, túm lấy Dây Khốn Tiên, lôi hắn về phía tịnh thất.

Tắm rửa sạch sẽ, dễ bôi thuốc, sống được lâu.

Yến Kỳ An loạng choạng bò dậy, đi theo Ninh Hi Nguyên.

"Nô tự đi được."

Ở nơi Ninh Hi Nguyên không nhìn thấy, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi.

Ninh Hi Nguyên buông tay.

"Hít…"

Quán tính khiến hắn ngã xuống đất, vết thương trên người đau nhói, Yến Kỳ An hít một hơi khí lạnh, phát ra chút động tĩnh.

Nỗi đau của hắn có lẽ sẽ làm Ninh Hi Nguyên vui lòng, cũng có thể sẽ khiến nàng nảy sinh lòng thương hại.

Dù là loại cảm xúc nào, cũng đều có lợi cho hắn.

Ninh Hi Nguyên thúc giục: "Nhanh lên."

Ở nơi cả hai đều không nhìn thấy, đệ tử do Đại trưởng lão phái tới bên ngoài cửa mặt mày đỏ bừng.

Linh lực của tu sĩ khác với người thường, hai người động tĩnh lớn như vậy mà còn không thiết lập kết giới!

Thiếu tông chủ chơi bạo vậy sao?

Người của Chấp Pháp Đường trong sân đứng thành hai hàng nhìn nhau.

Bọn họ đến để bắt Ninh Hi Nguyên, nhưng bây giờ đi vào có phải là không hay lắm không?

Hay là… đợi một chút?



[Lời tác giả:]

Yến Kỳ An: Ả kéo áo ta! kéo áo ta! Gϊếŧ! Gϊếŧ hết!!!

Ninh Hi Nguyên: Không có hứng thú với ngươi, bẩn chết đi được.



Suối nước nóng trong nhà, hơi nóng lượn lờ mờ ảo, giăng một lớp sương mờ.