Ninh Hi Nguyên trở mình.
Lừa quỷ à.
…
Mặt trời lặn về phía tây, bên ngoài nhà của đệ tử ngoại môn, một bóng trắng lướt qua.
"Chết tiệt! Đây chẳng phải là bắt chúng ta đi làm tốt thí sao?"
"Theo ta thấy, Tam trưởng lão chắc cũng không nắm chắc được tu vi của Thiếu tông chủ."
"Chuyện này mà làm xong, bị Thiếu tông chủ ghi hận thì toi đời."
Trong nhà, một tên mập và một tên gầy đang nói chuyện.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
"Ai?"
"Yến Kỳ An!"
"Ngươi đến đây làm gì?"
Hai giọng nói vang lên, hai người trên giường lập tức bật dậy.
Thiếu niên một thân bạch y, đạp ánh trăng mà đến, tựa như tiên nhân trên trời, không thể chạm tới.
"Suỵt."
Ngón trỏ của thiếu niên lướt qua đôi môi mỏng, từ trong tay áo rút ra một con dao găm.
Nụ cười ôn hòa trở nên méo mó, cố chấp, giọng nói vì hưng phấn mà có phần điên cuồng.
Gϊếŧ người, là một việc khiến người ta vui sướиɠ.
"Phiền hai vị đi chết cho."
…
[Thế này đi, chúng ta đổi nhiệm vụ công lược thành nhiệm vụ dưỡng thành, cưng nuôi dưỡng phản diện thành đại ma đầu.]
[Hắn chắc chắn sẽ gϊếŧ cưng.]
Hệ thống sau khi khuyên can hết lời mà không có kết quả cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Lúc Ninh Hi Nguyên im lặng, hệ thống đã phát trực tiếp cho nàng xem đoạn video Yến Kỳ An gϊếŧ người.
Ninh Hi Nguyên: … Biếи ŧɦái méo mó
"Không muốn sống nữa."
"Nhưng người chết lại luôn là kẻ khác."
Đáng chết thật mà!
[Thấy chưa, chỉ cần thực lực đạt đến một mức độ nhất định, hắn gϊếŧ mười người như cưng cũng không thành vấn đề.]
Hình ảnh mà hệ thống phát vẫn chưa kết thúc.
Yến Kỳ An dùng nguyên thần phân tách để gϊếŧ người, lúc này nguyên thần quay về bản thể, thiếu niên đang quỳ trước điện đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Thân hình loạng choạng rồi mềm nhũn ngã xuống đất.
Ninh Hi Nguyên: "…"
Có thù tất báo.
Dù bị thương nặng cũng phải khiến mấy kẻ kia chết.
"Thế này mà vẫn không gϊếŧ ta."
Thật biết nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn đến mức này, e là âm mưu còn lớn hơn nhiều.
[Cưng ơi, cưng không đến cứu hắn một chút sao?]
Ninh Hi Nguyên: "…"
Một lúc lâu sau, Ninh Hi Nguyên mới bò dậy, lười biếng bước ra khỏi tẩm điện.
Nàng thừa nhận, nàng đã bị mấy lời vớ vẩn của hệ thống làm cho động lòng.
[!!!]
Hệ thống vô cùng kích động, chỉ thấy thiếu nữ túm lấy cổ tay phản diện, lôi tuột hắn vào trong.
Toang rồi.
Ký chủ muốn chết, nên coi tất cả mọi người như cái xác.
Ý định mượn danh nghĩa bồi dưỡng để thực hiện việc cứu rỗi, cái suy nghĩ tà ma ngoại đạo này đã hoàn toàn tan vỡ.
Ninh Hi Nguyên đánh giá Yến Kỳ An.
Vết thương trên người thiếu niên quả thực có hơi nặng.
Ngoài nội thương và các loại độc tố phức tạp trong cơ thể, còn có hai vết thương trên vai vừa mới tự đâm vào.
Bây giờ vẫn còn rỉ máu.
Bộ y phục màu trắng giờ gần như đã bị nhuộm đỏ, tỏa ra mùi máu tanh.
Trong mắt Ninh Hi Nguyên là vẻ ghét bỏ không hề che giấu.
Nàng thô bạo xé toạc đai lưng, tay phải nắm lấy vạt áo của Yến Kỳ An.
Ngay lúc này, thiếu niên đang hôn mê đột nhiên đưa tay ra, siết chặt lấy cổ tay Ninh Hi Nguyên.
"Ngươi làm gì!"
Giọng nói khàn đặc đã mất đi lớp ngụy trang ôn hòa, nghiêm nghị dữ tợn, đầy vẻ âm hiểm.
Ngón tay cái ghì chặt vào mạch môn của nàng.
Yến Kỳ An vốn không phải hoàn toàn bất tỉnh, Ninh Hi Nguyên lôi hắn đi hắn đều biết, đánh đập chửi mắng hắn đều không quan tâm.
Nhưng, cởϊ qυầи áo làm gì?
Ninh Hi Nguyên ghét màu đỏ, càng ghét mùi khó chịu của máu sau khi khô lại, hành động của Yến Kỳ An khiến nàng càng thêm mất kiên nhẫn.
Nàng không nói gì, tay kia tiếp tục kéo quần áo của Yến Kỳ An.
"Ngươi!"
Thiếu niên đột nhiên giằng ra khỏi sự kìm kẹp của nàng, lật người đè nàng xuống dưới.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh kìm chặt lấy chiếc cổ mỏng manh, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, mái tóc đen dài rủ xuống lướt qua gò má nàng.