“Mẹ à, con về rồi.”
Lãng Thị xoay người, nở nụ cười như mọi ngày.
Trắc Quân mang hai con thỏ rừng đi thẳng ra sau, mùi cơm đang chín thơm ngát, hôm nay nàng có nhắn sẽ đem thỏ về làm món thỏ rừng nướng. Mùa này săn gì cũng khó nhưng săn thỏ lại dễ, trời đã lên nắng bọn chúng kéo nhau ra ngoài kiếm ăn cũng kiếm bạn tình.
Lãng Thị muốn phụ một tay nhưng Trắc Quân dành làm hết cũng làm rất thuần thục gọn gàng. Lãng Thị chạnh lòng vừa quay đầu lại thấy nữ nhi khôn lớn vững vàng nhưng nàng cũng biết Trắc Quân chỉ là đang cố gồng mình để lớn lên, cầm quả đào ngọt trên tay Lãng Thị run run gọt vỏ đút một miếng cho Trắc Quân, khẽ mỉm cười thật ấm áp.
Nửa đêm Trắc Quân khó ngủ xoay người tới lui cũng không chợp mắt lại được, tiếng vó ngựa theo đoàn gấp rút truyền đến đi xuyên màn đêm của núi rừng. Trong lòng lại dấy lên một chút chua sót, chuyện của một năm trước không nguôi ngoai nó như xương cá ngày nhỏ nàng từng mắc ở cổ họng.
Rừng, đất ở đây cứ như độc dược , lấy đi từng lớp người yếu ớt kham khổ, nàng nghĩ mãi cũng không biết tại sao những người ở đây vậy mà lại không rời đi, ở mãi từ thời này sang thời con cháu tiếp theo. Nhưng họ đâu nghĩ rằng có mấy người chịu đến phương Bắc sinh sống, dần dần người trong trấn thưa thớt tình hình ảm đạm theo thời gian, cuộc sống có đôi chút khó khăn.
Sáng sớm bắt đầu bằng những tiếng rêu rao trên phố, lúc này Trắc Quân cùng Phó Huân đã đi vào khá sâu trong núi. Cả hai im lặng, mắt chăm chú quan sát dọc đường. Đôi chân Phó Huân vững vàng mở lối phía trước, cả hai lần này mang theo không ít vật dụng, lần săn gấu này mục đính chính của bọn họ là săn gấu, trừ gấu con thì sẽ cố gắng săn hết, đây là nhánh núi khác lần đầu bọn họ đến.
Mùa xuân đang nảy nở rõ ràng nhất là hoa Mạc Đá Phong Phi nở rộ đầy rừng. Trắc Quân hay gọi là hoa chết, tuy sặc sỡ đến thế nhưng cũng là cái bẫy khó chịu nhất, lá rậm rạp xanh thành một dải ở cùng một chỗ với hoa của nó nhìn đến rối mắt, nàng chính là bị nó làm phân tâm đến nỗi bị rắn độc phục kích mấy lần xém chết.
Phó Huân dừng lại nhìn về một hướng, ra hiệu cho Trắc Quân phía sau đi chậm. Trắc Quân hiểu ý rẽ sang một hướng, có điều vừa tiến vào chưa sâu đã gặp được gấu, số tốt như vậy nàng cũng phải suy nghĩ nhiều.
Dấu vết lớn như vậy không khỏi khiến Phó Huân cho rằng đó là một con gấu đang đi loang quanh, việc đó cũng rất dễ gặp khi đi theo cha hắn đã trải qua vài lần, gấu sau ngủ đông sẽ đi kiếm thức ăn đôi lúc sẽ nghe nói việc có gấu tấn công vài làng mạc khu xóm.