Than dần tắt, Tiểu Quân ôm chăn co ro nhìn mẹ thêm than vào, có lẽ đã qua giờ Mão nhưng nàng không ngủ được vì lạnh.
“Mẹ à, chúng ta có thể chuyển nhà không?” Lãng Thị không biểu tình tay vẫn thoăn thoắt, mỗi lần đông giá đến con bé sẽ lại nói muốn chuyển nhà.
“Vì lạnh sao? Sẽ qua nhanh thôi.” Tiểu Quân vẫn không thấy được động viên, bĩu môi, chỉ mới bước sang đông giá mà trời đã lạnh vậy rồi nàng sợ không chịu nổi mất.
“Cần rất tiền mới có thể đi đến nơi khác phải không ạ?” Tiểu Quân ngẫm nghĩ đánh giá một lựa nếu bán hết chỗ này thì liệu đã đủ chưa.
Lãng Thị cười nói đúng vậy, nhưng chỉ là bề ngoài, cuộc sống vốn ngắn ngủi nhỏ bé bọn họ biết đi đâu đây. Sau khi rời đi, biết bao nhiêu chuyện thiếu thốn khổ sở đã xảy ra với một người đơn độc không có nổi tiền thuê nhà, một người mẹ mang thai làm sao tìm được một chỗ làm một chỗ nương thân, phương bắc bởi vì lạnh mà lắm đất thưa dân, nhưng tấm lòng của những người ở đây vậy mà ấm áp thương người nên Lãng Thị mới vượt qua được khoảng thời gian ấy.
Dời đi, Lãng Thị tự nghĩ phải đi đến đâu mới được. Dù sao ở trấn Đá Phong Lâm này vẫn thư thả thoải mái hơn nhiều, không ai quan tâm bọn họ từ đâu đến, tất cả đều thật tâm đối đãi, đãi ngộ như vậy đủ làm Lãng Thị yên tâm ở lại.
Tiểu Quân không nhiều lời khẽ ngâm nga một bài Tiếu Hý Bạc Hoan Hoang, trong lòng vẫn còn nghĩ về chuyện này, chạm vào bàn tay lạnh lẽo gầy gò của mẹ mắt chợt cay xè.
Thời gian là liều thuốc lãng quên nhanh nhất, thoáng chốc nhìn lại tiểu cô nương đã ra dáng trưởng thành trong trấn nhắc đến tên người người đều quen biết.
Lãng Thị Trắc Quân khoác một lớp áo lông xám bó chặt lấy người, tóc búi cao đi giày cổ cao chỉ chần một lớp bông mỏng, vì hoạt động nhiều nên nàng quyết định không đi vớ để phần chân có cảm giác hơn. Phía trước là Phó Huân chân thoăn thoắt, trên vai vác một bao bố kha khá con mồi.
Trên nét mặt đều không toả ra mệt mỏi, ngược lại tinh thần cuối ngày vẫn rất phấn chấn, tỉnh táo.
“Mai gặp lại, về cẩn thận.” Cậu vẫy tay chào chân không ngừng bước tiếp. Vẫn còn một chút nắng sót lại chiếu rọi bờ vai rộng vững vàng của cậu, cứ thế dần khuất xa tầm mắt của Trắc Quân.
Trắc Quân thở ra một hơi dài, tự động viên lấy lại tinh thần rồi cũng rẽ một hướng đi nhanh, trên đường cuối ngày cũng rôn rã người người. Nét duyên dáng, uyển chuyển giờ đã trở nên sắc nét mềm mại nhưng mang dáng vẻ phương Bắc, trong mắt có chút lạnh lùng cứng cỏi ở tuổi mười lăm.
Ở đây không rắn rỏi thì làm sao sống nổi.