Chương 50

Có thể vì quốc gia mà cống hiến, đó là vinh dự biết bao nhiêu.

Ít nhất thì, trước đây, đến nghĩ họ còn chẳng dám nghĩ tới.

Thôi thì đành thừa nhận, bọn họ thật sự đã bị dọa cho một trận ra trò. Dù rằng đã sớm biết La Lan thông minh, học hành giỏi giang, nhưng ai mà ngờ được... nàng lại thông minh đến mức ấy.

Cái mẫu ô tô ngoài kia, vậy mà lại là ý tưởng do nàng nghĩ ra, chính tay làm ra.

Chỉ riêng chuyện đó thôi, đã là chuyện khó tin lắm rồi.

Bởi đó là chế tạo ô tô đấy — cả huyện này e là tìm không ra một ai đủ trình độ làm được như nàng.

Chưa kể, cấp trên trong quân đội còn đích thân cử người đến chăm sóc sức khỏe cho nàng, bảo vệ an toàn cho nàng. Nghe nói, thậm chí còn có đặc vụ điều tra thông tin liên quan đến nàng nữa cơ mà! Trời ơi đất hỡi, theo như cách họ hiểu, đó chỉ có thể là nhân vật xuất chúng, tài giỏi hơn người, mới được đãi ngộ đến mức ấy.

Vương Đại Sơn nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại.

“Tiểu Vĩ, ngươi yên tâm. Dù chúng ta không giúp gì lớn lao được, nhưng ta với nương ngươi đảm bảo — tuyệt đối không hé nửa lời chuyện hôm nay ra ngoài đâu.”

“Ừm.”

Lưu Tiểu Thúy cũng gật đầu mạnh mẽ.

Tuy thường ngày rất thích hóng chuyện trong thôn, nhưng việc của con dâu lần này… đánh chết nàng cũng không dám nói ra.

Tức phụ này đúng là báu vật trong nhà.

Biết làm việc nhà thì cũng tốt, không biết làm thì càng chẳng sao. Nhưng biết nghiên cứu khoa học thì… trời ơi, đáng giá gấp mấy lần chứ chẳng ít.

Nghĩ lại, nàng thấy mình đúng là có con mắt tinh đời. Những chuyện lăn tăn, do dự, chê bai lúc trước… thôi, coi như quên hết.

Sáng hôm sau, sau bữa cơm sáng, Vương Đại Sơn do dự suốt nửa tiếng đồng hồ, còn lén lút nhìn con dâu mười mấy lần. Tưởng đâu nàng sẽ chủ động hỏi han gì đó, nhưng kết quả — nàng cầm một cuốn sách dày cộm, chăm chú đọc không rời mắt dù chỉ một chút.

Thôi kệ.

Ông tự trách mình: sao lại quên mất tính cách của con bé. Người trong nhà, ai mở lời trước thì cũng như nhau cả.

Nghĩ vậy, ông đứng dậy đi về phòng, ôm ra một chiếc radio cũ. Đây là món đồ năm ngoái ông tốn bao công mới xin được phiếu mua, bỏ ra hơn năm mươi đồng bạc mới tậu được.

Vì cái radio này, bà lão nhà ông còn giận dỗi cả nửa tháng, mắng ông tiêu tiền hoang, đi mua thứ đồ “vô dụng”.

Nhưng ông thì thích lắm. Từ ngày có nó, rảnh rỗi cứ mở đài nghe một chút, thành thú vui lớn nhất trong những ngày nông nhàn.

Chỉ tiếc, đến mùa hè thì bị thằng cháu nội lỗ mãng húc trúng bàn, làm rơi xuống đất. Bên ngoài nhìn thì chỉ thấy nứt nhẹ một chỗ, nhưng vặn thế nào cũng không phát ra nổi âm thanh nữa.

Tức đến nỗi ông giận dữ đánh cho thằng cháu một trận ra trò.

Cái radio ông phải vất vả mới xin được phiếu mua, lại tốn đến năm mươi đồng bạc — vậy mà thằng nhóc lỡ tay làm hỏng. Đã thế, ông lại đặc biệt quý món đồ này, dù không dùng được cũng không nỡ vứt đi. Thỉnh thoảng, ông còn đem ra lau chùi cẩn thận như bảo vật.

Thành ra, ngoài vết nứt nhỏ kia, chiếc radio trông vẫn còn rất mới.

“Tiểu Lan.”

“Cha.”

La Lan ngẩng lên, nở nụ cười dịu dàng gọi một tiếng.

“Ngươi có thể giúp ta xem cái này không?”

Con dâu là người làm việc lớn, lý ra không nên nhờ nàng mấy việc lặt vặt như vậy. Nhưng từ ngày không còn cái radio, ông cảm thấy cuộc sống cứ thiếu thiếu điều gì đó, chẳng còn thú vui nào.