Chương 4

Không kìm được, cô cũng nở nụ cười đáp lại, bước chân theo đó càng nhanh hơn.

“Tiểu Lan, chậm một chút, coi chừng vấp ngã!” Vương Vĩ cuống lên, giọng lại lớn thêm mấy phần: “Này! Cẩn thận chút, đừng chen lấn! Chen cái gì mà chen!”

Những câu sau là nói với người đang chen cạnh La Lan, giọng điệu nghe như sắp xông vào đánh nhau. Thái độ hùng hổ ấy khiến người xung quanh đều tròn mắt nhìn.

Là đồng đội của hắn, Vương Duệ cũng không nhịn được nghĩ: “Quá rồi đấy!”

La Lan vừa bước tới gần liền bị bàn tay to của Vương Vĩ nắm lấy. Tay cô nhỏ và lạnh, còn tay hắn thì thô ráp, ấm áp lạ thường. Cô ngẩng đầu, thấy hắn cao lớn vạm vỡ, mặc bộ quân phục tay ngắn, trán rộng lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt sâu đen như đang chăm chú đánh giá cô từ đầu đến chân.

“Tiểu Lan, mệt không? Có đói không? Có khát không?” Vừa hỏi, Vương Vĩ vừa buông tay, lục trong túi lấy đồ ăn và nước uống.

La Lan đón lấy chiếc bánh bao thịt nóng hổi, cắn một miếng rồi từ tốn nhai nuốt. Chưa kịp mở miệng, Vương Vĩ đã đưa tới bình giữ nhiệt mở sẵn nắp, đặt ngay bên miệng cô: “Uống chút sữa đậu nành đi, cho ấm bụng.”

“Ừm.”

Bánh bao thơm ngon, thêm ngụm sữa đậu nành ngọt dịu khiến La Lan thấy tinh thần tươi tỉnh, đôi mắt cũng sáng rỡ hơn.

“Vương Vĩ, anh ăn gì chưa?” Giọng cô mềm mại, dịu dàng, nhẹ như tiếng mèo con, khiến người nghe cũng thấy lòng mềm xuống.

“Ăn rồi, ăn rồi!” Vương Vĩ vội gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ăn hết chiếc bánh bao, lại uống không ít sữa đậu nành, mới chậm rãi dặn: “Tiểu Lan, thôi ăn thêm nữa kẻo lát trưa lại không ăn nổi cơm.”

Trước đó, hắn đã cùng Vương Duệ bàn bạc, buổi trưa sẽ ăn ngoài, ăn xong tiện thể đưa vợ đi dạo, mua thêm ít đồ dùng hằng ngày.

“Được.” Cô nhẹ giọng đáp.

Vương Vĩ lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Đến lúc này, hắn mới chợt nhớ anh rể kiêm chiến hữu Vương Duệ vẫn chưa đón được vợ con.

Thế là hắn kéo La Lan sang một bên chờ.

Một lúc sau, thấy La Ngọc ôm theo hai đứa nhỏ, tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ, dưới sự giúp đỡ của vài hành khách nhiệt tình mới bước ra khỏi cửa ga, Vương Vĩ càng thấy quyết định của mẹ vợ gửi hành lý của vợ theo đường bưu điện đến đơn vị trước đúng là sáng suốt.

Vương Duệ bế cậu con trai nhỏ, liên tục cảm ơn những người giúp đỡ.

La Ngọc cũng đứng bên cạnh, miệng không ngớt lời cảm tạ.