Chương 37

Dĩ nhiên, không chỉ có hai người họ, còn có thủ trưởng bên quân đội cùng lãnh đạo trung ương.

Nghe kể về chuyện của La Lan, trong lòng viện trưởng nghiên cứu vô cùng sửng sốt, nhưng ngoài mặt vẫn nhìn Trưởng phòng Tần với vẻ nghiêm túc đến mức khiến người đối diện không dám ngẩng đầu.

"Sai lầm. Đây là lỗi nghiêm trọng trong công tác của các ngươi. Một nhân tài như vậy, đương nhiên phải được nâng niu, bảo vệ chu đáo. Vậy mà các ngươi còn để nàng chạy tới chạy lui khắp nơi. Nếu chẳng may va đầu, đυ.ng trán thì ai gánh nổi tổn thất này?"

Không ai gánh nổi cả.

Trưởng phòng Tần và thủ trưởng bên quân đội chỉ biết nhìn nhau rồi nhìn sang vị chủ nhiệm đầu trọc đang đứng đó, đau khổ không nói nên lời. Rõ ràng biết đối phương có ý đồ riêng, nhưng cũng chẳng thể phản bác được lời nào.

"Trưởng phòng Tần hẳn cũng hiểu rõ, người dễ say xe đa phần là do thể trạng yếu kém. Nếu là ở viện nghiên cứu của chúng tôi, những đồng chí sức khỏe yếu sẽ luôn được chăm sóc đặc biệt, hễ trời trở lạnh là sẽ có nhân viên chuyên trách báo cáo ngay."

Thật sự xấu hổ.

Dù đã thừa biết viện trưởng đối diện có ý định lôi kéo người tài, không chỉ riêng Trưởng phòng Tần, mà cả thủ trưởng bên quân đội cũng cảm thấy trong công tác lần này, họ vẫn còn quá sơ suất, chưa đủ chu toàn. Ai nấy đều bừng tỉnh.

Suốt dọc đường, những lời dạy dỗ từ đối phương, họ đều nghiêm túc lắng nghe.

Nhưng dù nói gì đi nữa, chuyện đưa người đi — không có cửa đâu!

Bên kia, tại bệnh viện.

Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng quá mức của Vương Vĩ thì còn tưởng người nhà anh mắc phải bệnh gì nghiêm trọng. Nhưng vừa khám xong, ông đã trấn an:

“Không có gì nghiêm trọng đâu, cảm lạnh thôi. Uống thuốc, nghỉ ngơi đầy đủ, uống nhiều nước, sẽ nhanh khỏe lại.”

Nỗi lo nặng trĩu suốt từ sáng sớm cuối cùng cũng buông xuống, Vương Vĩ thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ nói nhẹ tênh là thế.

La Lan đỏ hoe mắt, mũi cũng ửng đỏ, khẽ nhìn bác sĩ:

“Nhưng ta vẫn thấy rất khó chịu…”

“Không sao đâu, ta đi lấy thuốc. Ăn vào rồi, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.”

Vương Vĩ vừa dỗ dành vừa ngồi thụp xuống, thân hình cao lớn khom lại, cẩn thận cầm khăn lau mũi cho nàng.

“Ừm.”

La Lan đáp lại.

“Vậy ngươi ngồi tạm đây nghỉ một lát nhé?”

“Đầu đau quá, muốn dựa vào chút…” – nàng không nói dối. Cảm giác đầu như nặng trịch, cổ cứ như không đỡ nổi nữa rồi.

“Bác sĩ, ông xem giúp được không?”

Vương Vĩ nhìn sang bác sĩ.

“Bên kia có ghế tựa.”

Vị bác sĩ trung niên nhíu mày, giọng nhạt nhẽo, biết rõ Vương Vĩ đang ám chỉ việc xin một cái giường nằm, nhưng chỗ họ là bệnh viện trong doanh trại quân đội, chưa bao giờ có chuyện chỉ vì cảm mạo thông thường mà cấp giường nằm cả. Nếu đồng ý lần này, liệu có mở ra tiền lệ xấu hay không?

Vương Vĩ cũng không còn cách nào, nhưng nhìn tức phụ nhà mình mệt mỏi như thế, trong lòng lại xót xa.

Nghĩ ngợi một lúc, anh liền cởϊ áσ khoác ngoài, gấp gọn lại, đặt lên ghế. Rồi anh nhẹ nhàng bế La Lan lên, cho nàng nằm xuống. May thay, ba chiếc ghế đặt sát nhau, vừa đủ chỗ.

“Tiểu Lan, ngươi nghiêng người nằm thế này nhé. Ghế này hơi lạnh, nằm không thẳng lưng được, chịu khó một chút. Cầm thuốc xong, chúng ta về nhà.”

“Được.”

Dựa đầu lên áo khoác của Vương Vĩ, dù không thoải mái như gối ở nhà, vẫn còn hơn là nằm trên mặt ghế lạnh ngắt. Nhưng Vương Vĩ nói đúng – nàng phải cố gắng.