Chương 32

Không phải ông cho rằng văn học vô dụng, chỉ là, người như La đồng chí – thông minh, nhạy bén – nên đem nhiều tâm huyết hơn vào lĩnh vực mà nàng thực sự giỏi: khoa học kỹ thuật.

"Nói rõ lý do đi."

Đợi Tần sở trưởng trình bày rõ ràng mọi chuyện và ý định của mình, thủ trưởng gật đầu đồng ý.

"Đi công tác sao?"

Mới chỉ đọc sách được một ngày thì Tần sở trưởng đã tìm đến, nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Vương Vĩ thoáng ngạc nhiên.

Còn La Lan thì lắc đầu ngay không chút do dự.

"Không đi."

"Đồng chí La, ngươi nên phục tùng sắp xếp của tổ chức."

Tần sở trưởng cười tủm tỉm, xem ra giữ La đồng chí lại trong biên chế của quân đội cũng có cái lợi riêng.

"Ta bị say xe."

La Lan nói thẳng luôn lý do lớn nhất.

"Ngồi máy bay."

Tần sở trưởng đã tính trước điều này.

"Ta cũng say máy bay."

La Lan lại lắc đầu lần nữa, nhìn thẳng ông: "Ta chưa từng đi máy bay, nhưng ta biết chắc chắn ta sẽ chóng mặt và buồn nôn."

"Tần sở trưởng, ngươi không biết đấy thôi, Tiểu Lan nhà ta vốn đã yếu người, say xe đến mức đáng sợ luôn ấy."

Vương Vĩ vội vàng bênh vực tức phụ mình: "Mà ngồi máy bay thì ta càng lo nàng không chịu nổi."

"Vậy thì như thế này đi..."

Tần sở trưởng đảo mắt một vòng, liền cười toe toét: "Đồng chí La Lan, ta tin ngươi chắc chắn có thể nghiên cứu ra một phương tiện giúp bản thân không bị say, đúng không?"

"Vậy ngươi trả lại ván trượt cho ta trước đã!"

Vương Vĩ suýt không theo kịp dòng suy nghĩ giữa tức phụ mình và sở trưởng.

May mà Tần sở trưởng quen làm việc với các nghiên cứu viên, lập tức hiểu được ý tứ nàng: "Đồng chí La, ngươi cứ yên tâm. Nếu thật sự nghiên cứu ra được cách khắc phục say xe, ta cam đoan sẽ không tịch thu cái xe ấy đâu. Theo như ta được biết, từ quê các ngươi đến đơn vị cũng không gần, Tết đến lại phải ngồi hai ngày tàu lửa, thêm vài tiếng đồng hồ xe khách, ngươi thực sự muốn chịu cực như vậy sao?"

"Không muốn."

"Ta không thể đi một mình." – La Lan im lặng một lúc rồi lên tiếng.

Dựa theo sự hiểu biết của nàng, cái gọi là "xe" trong miệng sở trưởng chắc chắn là loại có bốn bánh, chở khoảng năm người.

"Người trong viện nghiên cứu, ngươi tùy ý chọn."

Tần sở trưởng đầy mong đợi, hy vọng nàng sẽ mang đến cho ông một sự bất ngờ nào đó.

"Bốn ngày nữa, bắt đầu nghiên cứu."

"Ngươi còn muốn nghỉ phép sao?"

Sắc mặt ông trầm xuống. Tưởng nàng đã quên chuyện ấy rồi chứ.

"Ngươi đã đồng ý rồi mà."

Ông có thể nói mình hối hận không?

Hiển nhiên là không thể.

Ngày La Lan trở lại làm việc, vừa xuất hiện ở viện nghiên cứu, đám nghiên cứu viên liền đồng loạt nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng. Người đầu tiên bắt chuyện chính là anh chàng cao ráo hôm trước: "Hạng mục của ngươi, ta có thể tham gia không?"

"Được."

La Lan gật đầu: "Ngươi giúp ta tìm thêm người, chắc cần khoảng hơn chục người."

"Được!"

Khi người đã được tập hợp đầy đủ, ai nấy đều phấn khởi nhìn nàng chờ đợi. Nhưng không ngờ, thứ họ thấy lại khiến ai nấy trợn mắt kinh ngạc.

La Lan lấy chiếc ván trượt ra, bắt đầu thiết kế, sau đó... đặt cả khung xe ô tô lên trên mặt ván.

"Như vậy mà cũng được sao?"

"Thì sao lại không được?" – La Lan hỏi ngược lại.

Ngẫm kỹ lại, hình như cũng chẳng có gì là không thể.

"Dĩ nhiên, cũng không phải không thay đổi gì cả."