Chương 3

Nhưng cái chết không khiến cô tan biến.

Những lời của La Ngọc cứ vang vọng mãi trong đầu, càng nghĩ, càng oán, càng hận.

Ừm… và rồi cô phát điên.

Nghĩ lại cuộc đời nguyên chủ — một kiếp sống thiếu thốn hạnh phúc, chỉ toàn uất ức — La Lan cũng không thể trách móc, chỉ cho rằng đó là vì bản thân không biết vươn lên. Nhưng cú đạp cuối cùng mà La Ngọc dành cho cô trước khi chết đã vượt xa mọi giới hạn. Đó không chỉ là đòn trí mạng, mà còn đủ sức chôn vùi cả một linh hồn.

[Linh, tâm nguyện.]

[Vâng, chủ nhân.]

Ngay sau đó, Linh lập tức phóng to thân thể, hiển thị nguyện vọng của nguyên chủ trước mắt cô: [Thứ nhất, để cha mẹ được sống yên vui, an nhàn tuổi già.]

[Có thể.]

[Thứ hai, ly hôn với Vương Vĩ.]

Theo ký ức của nguyên chủ, Vương Vĩ cũng không phải kẻ tệ bạc. Ly hôn hay không, còn phải xem tình hình thực tế rồi mới quyết định.

[Thứ ba, khiến La Ngọc thân bại danh liệt, trắng tay không còn gì.]

Không được.

Ngay khi dòng chữ này hiện ra, La Lan lập tức bác bỏ. Bảo vệ trẻ nhỏ là trách nhiệm cơ bản của mỗi công dân. Dù cô muốn La Ngọc phải trả giá, tuyệt đối cũng không được liên lụy tới đứa trẻ vô tội kia.

Không thể làm vậy.

La Lan không chắc thân thể này có thể sinh con hay không, ký ức cũng chẳng rõ ràng. Nhưng không hiểu sao, cô lại biết rất rõ: sinh con là điều thiêng liêng và vĩ đại.

Về chuyện Vương Vĩ có khả năng sinh con hay không, đó chỉ là lời từ miệng La Ngọc. Cô cần tự mình xác minh và cân nhắc cách xử lý sau.

[Chủ nhân, có muốn mở khóa cốt truyện không?]

[Không cần.] La Lan từ chối dứt khoát.

“Tiểu Lan, em sao vậy?”

La Ngọc cảm thấy ánh mắt La Lan có gì đó khác lạ, liền dịu dàng hỏi: “Không khỏe ở đâu à? Cố chịu thêm chút, sắp đến nơi rồi.”

“Ừm.” La Lan gật đầu, sắc mặt tái nhợt. Phương tiện kiểu này quả thực khiến người ta khó chịu.

Đến trạm dừng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc đặt chân xuống sân ga, La Lan đã chính thức tiếp nhận thân phận này, cũng bắt đầu một cuộc đời mới thuộc về chính mình.

“Tiểu Lan!” Một giọng trầm vang lên, thô nhưng đầy vui mừng. Giữa đám đông ồn ào nơi sân ga, giọng nói ấy vẫn nổi bật, đủ thấy âm lượng của người kia lớn đến mức nào.

La Lan ngẩng đầu, lập tức thấy một người đàn ông da ngăm, ngũ quan rõ nét, đang cười tươi để lộ hàm răng trắng bóng. Đó là Vương Vĩ, anh đang liên tục vẫy tay về phía cô.