Từ ký ức của nguyên chủ, nàng biết rõ – tháng sau Vương Vĩ sẽ được cử đi làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ ấy tuy cuối cùng được hoàn thành, nhưng đội ngũ trở về chỉ còn một nửa, Vương Vĩ cũng bị thương rất nặng. Thời gian đó, không chỉ riêng hắn, mà toàn bộ đơn vị đều chìm trong không khí u ám nặng nề.
Nàng không muốn thấy người đàn ông đang cười rạng rỡ trước mắt, sẽ bị thay thế bằng một gương mặt đầy đau đớn và tang thương.
“Được.”
Tần sở trưởng nhìn theo ánh mắt nàng, cũng đoán được phần nào tâm tư trong lòng nàng, liền gật đầu:
“Đây là thẻ thân phận tạm thời của ngươi, mai đi làm nhớ mang theo.”
La Lan nhận lấy, gật đầu không nói thêm gì.
Ngày đầu tiên vợ vào viện nghiên cứu, Vương Vĩ dĩ nhiên đích thân đưa nàng đi, dù khoảng cách từ nhà tới nơi làm việc chỉ tầm 500 mét.
“Tức phụ, trưa có về ăn cơm không?”
Dù viện nghiên cứu có nhà ăn riêng.
“Về chứ.”
La Lan gật đầu. Không về thì nàng biết ngủ trưa ở đâu?
Vào tới viện nghiên cứu.
Còn chưa kịp xem tài liệu áo chống đạn, cả buổi sáng của La Lan đã bị vây quanh bởi đủ loại câu hỏi từ các nghiên cứu viên. Ai nấy đều tranh nhau hỏi, không để nàng yên lấy một phút.
Buổi chiều…
Khi các nghiên cứu viên thấy La Lan bắt đầu đọc những tài liệu cơ sở liên quan, khóe miệng ai nấy đều không khỏi giật giật. Tuy rằng đã biết hai chiếc ván trượt kia chính là do nàng chế tạo ra từ những kiến thức mà họ đã hiểu rõ từ lâu, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến họ cảm thấy như đang chứng kiến một điều không tưởng.
Đặc biệt là tốc độ lật sách của nàng — có thể nói là một tiếng đồng hồ xong một quyển.
Một nghiên cứu viên cao cấp có giao tiếp với đơn vị mẫu đơn đình, không nhịn được tiến lại hỏi:
“Ngươi có trí nhớ siêu phàm à? Nhìn qua là nhớ hết?”
“Đúng vậy.”
La Lan gật đầu.
“Vậy đã hiểu nội dung chưa?”
“Đã hiểu. Rất đơn giản.”
La Lan cũng không nói dối, lại càng không khoác lác.
Nàng đã dành gần hai ngày ở viện nghiên cứu để đọc sách, rồi tiếp tục nghiên cứu nửa ngày về các loại vũ khí được quân đội sử dụng, sau đó bắt đầu bắt tay vào thiết kế. Tối hôm đó, khi về nhà, nàng còn đo kích thước cơ thể của Vương Vĩ.
“Tiểu Lan, ta còn quần áo mặc được, ngươi cứ dành thời gian làm việc mình thích là được.”
Dù rất tự hào vì vợ đang làm việc trong viện nghiên cứu, nhưng nghĩ đến những người đồng nghiệp đầu hói, trung niên trong đó, Vương Vĩ lại không tránh khỏi lo lắng cho sức khỏe của nàng.
Với hắn mà nói, thà luyện tập gian khổ, còn hơn phải làm những công việc tiêu hao trí óc như thế.
“Không phải chuyện riêng đâu, ta đang nghiên cứu chế tạo áo chống đạn.”
“Tiểu Lan…”
Vương Vĩ tuy cảm động vì vợ nghĩ đến mình trước tiên, nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng.
“Tần sở trưởng không nói với ngươi sao? Công việc ở viện nghiên cứu, đặc biệt là các hạng mục nghiên cứu, tuyệt đối không được tiết lộ với người ngoài.”
“Ngươi không phải người ngoài.”
“Tiểu Lan, bây giờ ngươi cũng là người trong quân đội rồi. Phải tuân thủ quy định bảo mật.”
Nhìn người đàn ông đang nghiêm túc dặn dò, La Lan cũng gật đầu:
“Ta biết rồi, lần sau không nói nữa.”
Sau bữa tối, hai người dạo quanh sân.
“Tết Trung Thu sắp đến, ta tính mua ít đồ gửi về quê.”
“Ừm.”
La Lan gật đầu. Nàng vẫn ghi nhớ lời hứa với nguyên chủ rằng sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ.