Tần sở trưởng bật cười:
“Nếu ai đem đến cho chúng ta công nghệ tầm cỡ ấy mà bị xem là có vấn đề, vậy ta chỉ mong có thêm vài người ‘có vấn đề’ như thế nữa.”
“Thật sự lợi hại đến vậy sao?” Thủ trưởng ngạc nhiên.
“Ta nói không hề cường điệu nửa lời.” Tần sở trưởng suy nghĩ một chút, rồi bổ sung:
“Nếu ngươi vẫn thấy không yên tâm, thì cứ cho người điều tra đi.”
“Ngươi không thấy chuyện này kỳ quặc sao?” Thủ trưởng hỏi.
“Có chứ.”
Tần sở trưởng gật đầu:
“Nhưng thiên tài tồn tại vốn đã là chuyện khó tin. Chúng ta cần là tiếp nhận và sử dụng họ.”
Thủ trưởng nhìn hắn chằm chằm.
“Ta chỉ cảm thấy… chuyện đó không quan trọng.”
“Ngươi chỉ quan tâm tới kỹ thuật mà thôi.” Thủ trưởng phất tay, ra hiệu cho hắn lui, “Thôi, ngươi về đi. Mọi việc tiếp theo, ta sẽ sắp xếp.”
Nếu thật sự không có vấn đề thì là tốt nhất. Mà kể cả bị điều tra, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Sự thật thì, hôm nay Vương Duệ cũng bị một phen chấn động không nhỏ.
Hắn tự nhận mình không phải người kém cỏi. Dù nhà nghèo, không có điều kiện học tiếp nên mới chọn con đường nhập ngũ. Nhưng suốt bao năm qua, hắn vẫn không từ bỏ việc tự học, trau dồi kiến thức, thậm chí có thể xem là khá ổn.
Chỉ là... nếu chỉ xét trong nhóm chiến hữu thì hắn còn có thể coi là nổi bật, nhưng đem so với đám người trong viện nghiên cứu kia thì... ha, có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới.
Xem ra, người trong thôn đã đánh giá thấp sự thông minh của La Lan quá nhiều rồi.
Chẳng trách ngày hắn nghỉ học, thầy giáo lại thở dài nặng nề đến thế. Không nói đến hắn, chỉ riêng La Lan thôi, nhất định là kiểu thiên tài bị bỏ lỡ chỉ vì cha mẹ không xem trọng chuyện học hành.
Hắn không ngu.
La Lan thông minh như vậy, La Ngọc là đại tỷ của nàng, chắc chắn đầu óc cũng không kém. Vậy thì... liệu hắn có thể đặt kỳ vọng cao hơn vào đứa con trai của mình không?
Nghĩ đến đó, Vương Duệ đã bước vào nhà, vừa hay trông thấy hai đứa nhỏ đang chơi đùa trong phòng khách, liền bật cười.
“Cục Đá, mẹ con đâu rồi?”
Không thấy vợ đâu, Vương Duệ liền hỏi đứa con trai cả – nhũ danh là Cục Đá, đại danh Vương Hạo.
“Mẹ đi sang nhà dì Hai rồi ạ.”
Vương Hạo chạy tới, ngửa đầu nói:
“Ba ba, con đói rồi.”
Vương Duệ xoa đầu đứa con tóc như tổ nhím, dịu dàng nói:
“Chờ chút, ba đi gọi mẹ con về.”
Đối với câu trả lời của con trai, Vương Duệ cũng chẳng lấy làm lạ.
Trước kia, vợ hắn đối với La Lan chẳng khác nào mù quáng mà lo lắng, nhưng sau chuyện hôm nay… ừm, nói thế nào nhỉ, chính vì đầu óc nàng ấy quá khác người, cho nên La Lan dù chẳng làm gì trong nhà, chỉ cần nàng tiếp tục tạo ra thành quả nghiên cứu, thì cho dù có đối đãi nàng như trẻ con còn chưa cai sữa đi nữa… cũng chẳng thành vấn đề gì cả.
"Mau lên nào."
Vương Duệ gật đầu, trong lòng thầm tính: đợi khi chuyện lần này lắng xuống, hắn sẽ tạo cơ hội cho hai đứa con trai có thêm thời gian tiếp xúc với La Lan. Gần đèn thì sáng — sống gần người thông minh, ít nhiều cũng sẽ học hỏi được điều gì đó.
Chỉ là, khi đến nhà Vương Vĩ, vừa bước vào đã thấy vợ mình ngồi khóc một mình giữa phòng khách, lông mày Vương Duệ lập tức chau lại. Hắn không nói một lời, bước tới đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt tò mò bên ngoài rồi mới hạ giọng hỏi: