Thói quen tiêu thực này là do Tiểu Lan hình thành sau khi đọc Hồng Lâu Mộng. Chỉ nhìn một cái thôi cũng đủ thấy nàng đáng yêu đến nhường nào.
“Ta với Vương Duệ nói chuyện một chút.”
“Ừ.”
Thế là La Lan lững thững bước vào phòng, thong thả xoay người đi vòng vòng như thường lệ.
Vương Vĩ kéo ghế ngồi đối diện Vương Duệ:
“Có chuyện gì?”
Hai người họ vốn là huynh đệ thân thiết từ nhỏ, chơi với nhau từ thuở tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm ao, chẳng cần khách sáo làm gì.
Vương Duệ cũng chẳng dài dòng, vài câu ngắn gọn liền nói rõ mọi chuyện.
"Vậy à."
Vương Vĩ trầm ngâm một lát, rồi quay sang hỏi: "Tiểu Lan, ngươi có muốn đi không?"
La Lan lắc đầu: "Không muốn."
Với câu trả lời ấy, Vương Vĩ cũng không hề ngạc nhiên.
"Vậy thế này đi, để ta phụ trách mua nguyên liệu. Đến hôm đó, làm phiền đại tỷ ngươi lo phần nấu nướng. Tiểu Lan thể trạng yếu, không chịu được khói dầu, vào bếp chẳng giúp được gì, lại dễ sinh thêm phiền phức."
La Ngọc nghe xong suýt nghẹn họng. Ý gì đây? Nàng thì xứng đáng bị lôi vào cực khổ còn người kia thì cứ yên vị hưởng thụ?
"Ngươi sẽ tới chứ?"
Vương Duệ đã sớm biết La Lan được Vương Vĩ cưng chiều, cũng không ép buộc, chỉ hỏi lại hắn một câu.
"Tới. Hôm đó chúng ta uống vài chén."
Vương Vĩ lần này đáp cực kỳ dứt khoát, không chút do dự.
"Vương Vĩ, Tiểu Lan chẳng lẽ cứ mãi thế này, không gặp ai sao?"
La Ngọc cố nén cảm xúc trong lòng, ra vẻ lo lắng hỏi tiếp.
Vương Vĩ nhìn nàng, hơi khó hiểu.
"Hiện giờ trong khu nhà đã bắt đầu có lời ra tiếng vào rồi đấy."
Vương Vĩ vẫn không mấy bận tâm: "Đại tỷ à, nơi nào mà chẳng có vài người rỗi hơi, cả ngày chỉ biết đặt điều. Ngươi đừng để ý. Ta thấy Tiểu Lan sống như vậy là tốt rồi."
Ánh mắt hắn nhìn sang tức phụ đang kiên trì đi vòng trong phòng tiêu thực, tràn ngập dịu dàng, yêu chiều.
Hắn thầm nghĩ, nếu thật có ai đi quá giới hạn, hắn tuyệt đối sẽ không để tức phụ mình bị bắt nạt.
La Ngọc còn định nói thêm gì đó, nhưng Vương Duệ đã kịp kéo tay nàng đứng dậy: "Vậy cứ quyết vậy đi. Ngày mai chúng ta chọn ngày tổ chức luôn."
"Được."
Tiễn hai người về xong, Vương Vĩ quay sang nói với La Lan: "Ta biết ngươi không thích ồn ào. Đêm hôm đó, ta sẽ mang cơm chiều về cho ngươi trước, rồi mới qua nhà bọn họ. Dù sao họ đều là chiến hữu của ta, không đi thì cũng kỳ."
Đây là lời giải thích của Vương Vĩ.
"Ừ."
La Lan cũng chẳng để tâm lắm.
Chỉ là, nam nhân nhà nàng vẫn đang nhìn nàng, như thể đang chờ đợi điều gì.
Nghĩ ngợi một chút, nàng nói thêm: "Uống ít rượu thôi."
Nghe thấy câu ấy, Vương Vĩ liền nở nụ cười rạng rỡ: "Yên tâm, ta biết mà."
Nói xong, vui vẻ đi dọn dẹp chén bát.
"Vì sao chàng không để ta nói hết câu?"
Về đến nhà, La Ngọc ôm một bụng không cam lòng, ngoài mặt thì ra vẻ khó hiểu.
"Tiểu Ngọc, ta biết nàng quan tâm muội muội. Nhưng nàng ấy giờ đã gả chồng, chỉ cần hai vợ chồng họ vui vẻ, thì người trong khu có nói gì đi nữa, thật ra cũng chẳng đáng để bận tâm."
Vương Duệ hoàn toàn đồng tình với lời Vương Vĩ nói – mấy bà chị dâu đúng là rảnh rỗi quá mức.
“Nhưng mà buổi tối hôm đó, nếu Tiểu Lan không xuất hiện, mấy lời đồn đoán sau này chắc chắn còn nhiều hơn nữa.” Khi nói câu này, vẻ mặt La Ngọc đầy lo lắng, cuống cuồng không yên.