Mưa rơi tí tách.
Thiệu Hưng vừa bước vào thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ. Những cơn mưa dầm kéo dài không dứt, khiến trời đất ẩm ướt, ánh nắng vắng bóng suốt nhiều ngày. Không khí như cũng ngấm mùi ẩm mốc, dai dẳng và khó chịu, len lỏi khắp mọi ngóc ngách.
Phương Phượng Sanh lơ mơ giữa tỉnh và mê, chợt cảm thấy một luồng khí ngột ngạt xộc thẳng lên mũi.
Nàng vốn không định tỉnh dậy, nhưng mùi hôi nồng kia thật sự khó ngửi. Bên tai lại vang lên tiếng khóc ai oán không dứt, khiến nàng chẳng còn hứng thú để tiếp tục giấc ngủ.
Nàng vừa trải qua một giấc mộng — mơ thấy thời thơ ấu.
Nàng là đứa con duy nhất của Phương gia. Từ nhỏ, phụ thân đã hết mực yêu thương nàng. Dù thời ấy người ta tôn sùng tư tưởng “nữ tử vô tài mới là đức”, nàng ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi đã đọc thơ, tất cả đều do chính tay phụ thân nàng dạy bảo từng chút một.
Về sau, phụ thân nàng bận rộn hơn, liền đặc biệt mời một vị tiên sinh về dạy riêng cho nàng.
Khi ấy, nàng đã biết lễ nghĩa, biết hỏi tiên sinh rằng: “Quân tử học để biết tổng hợp, hỏi để biết phân biệt; lấy rộng lượng mà chung sống, dùng nhân hậu để đối nhân xử thế là như thế nào?”
Nàng cũng biết nói: “Quân tử giấu tài nơi thân, chờ thời mà phát, chẳng lẽ lại không có lúc dùng đến?”
Tiên sinh nghe nàng nói xong thì vô cùng kinh ngạc, sau đó bật cười lớn. Từ đó, ông dốc hết tâm huyết truyền dạy. Nhưng đến năm nàng mười tuổi, ông lại than rằng mình không còn gì để dạy nữa, chủ động xin rời đi. Cha nàng đành phải mời một tiên sinh khác thay thế.
Những ký ức từ hơn mười năm trước khi nàng xuất giá đó, chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời Phương Phượng Sanh. Chỉ tiếc rằng, hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Mỗi người khi sinh ra đều mang trên lưng số mệnh của mình, nàng cũng không ngoại lệ.
Nàng là nữ tử, số mệnh đã định là không thể giống như nam nhân.
“Cô nương, mau tỉnh lại đi!”
“Tri Xuân, đừng lay nữa. Cô nương chỉ là nhất thời bị đả kích. Đại phu cũng nói rồi, chờ cô nương bình tĩnh lại, đến lúc đó tự khắc sẽ tỉnh.”
“Hà ma ma, nhưng nô tì thật sự rất sợ.”
Người được gọi là Hà ma ma kia thở dài: “Lão gia từ nhỏ đã thương cô nương. Dù cha con đôi lúc có khúc mắc, nhưng suy cho cùng vẫn là máu mủ ruột rà. Lão gia giờ thành ra như vậy, cô nương chịu cú sốc lớn cũng là chuyện dễ hiểu.”
Thành ra như vậy? Là như thế nào?
Đúng rồi. Cha nàng đã mất.
Phương Phượng Sanh bừng tỉnh khỏi bóng tối. Trái tim đau đớn từng cơn, như thể có dao nhỏ cứa vào từng nhát. Nỗi đau đến cực hạn khiến nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Nàng ho khan liên tục, từng tiếng, từng tiếng ho khiến nước mắt cũng tuôn trào, cuối cùng cũng tìm được lối phát tiết.