Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Nguyệt Quang Từ Chối Công Lược Nam Chính

Chương 6: Trở Về Nhà Họ Mạnh (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Vâng ạ, bác cứ yên tâm giao Chân Chân cho con." Diêu Ti Ti ngoan ngoãn nói.

Nhưng Mạnh Chân lại hiểu rất rõ mưu tính của bà ta. Kiếp trước, cô đã bị ba đưa về nhà cũ dưới quê. Nơi đó vừa lạc hậu vừa hẻo lánh, chỉ có vài người bảo vệ và một người cô thần trí không minh mẫn, chẳng khác nào lãnh cung. Chỉ những người bị nhà họ Mạnh ruồng bỏ mới bị đưa đến đó.

Diêu Ti Ti muốn đưa cô đi như vậy, chẳng phải là muốn cô rời xa nhà họ Mạnh, rời xa ông nội và ba hay sao? Chưa nói đến chuyện một nơi như nhà cũ thì làm gì có nền giáo dục tốt, chỉ cần bị đưa đến đó nuôi lớn, ai còn nhớ đến sự tồn tại của cô nữa?

Diêu Ti Ti có thể tùy tiện tìm lý do để trở về, nhưng một đứa trẻ như cô muốn quay lại thì lại rất khó, sẽ chẳng có ai lên tiếng giúp cô trở về.

Đừng hòng.

Mạnh Chân bò xuống giường, bước chân trần đi đến cửa phòng ngủ.

...

Người nãy giờ vẫn im lặng trong phòng khách là ông cụ đột nhiên lên tiếng: "Chuyện con trai con gái của con bị bắt cóc, con định giải quyết thế nào?"

Giọng nói lạnh lẽo không giận mà uy, khiến Mạnh Lan Chi sững lại. Ông ta chột dạ đáp: "Cục trưởng Triệu đã đích thân dẫn người đi bắt bọn bắt cóc rồi, Thư Vân và Chân Chân cũng đã bình an..."

Còn chưa nói dứt lời, ông cụ đã thẳng tay tát một cú trời giáng vào mặt ông ta.

"Con trai của con bị đứt ngón tay, con gái của con hôn mê bất tỉnh, thế mà con gọi là bình an à?" Giọng ông cụ tràn đầy sự phẫn nộ: "Lúc Lệnh Quân mất, con đã thề trước mặt nó sẽ không bao giờ bạc đãi con của cả hai. Con không bạc đãi chúng nó như thế này đây! Xảy ra chuyện mà con chỉ biết đưa con bé đi, đưa về quê bao lâu? Trốn cả đời à?"

Mạnh Lan Chi bị tát đến mức tóc tai rối bời rũ xuống bên má. Ông ta có một dung mạo hơn người, lúc vuốt mớ tóc rối ra sau tai lại toát lên vẻ phong lưu quyến rũ.

Diêu Ti Ti đứng bên cạnh sợ hãi không dám hó hé thêm lời nào, mấy đứa trẻ ngồi trên sô pha cũng bị dọa sợ.

Bé trai lớn nhất tên là Mạnh Thư Lâm, lớn hơn Mạnh Chân hai tuổi, là con trai mà Diêu Ti Ti đã sinh ra trước khi gả vào nhà họ Mạnh.

Một bé trai khác tên là Mạnh Thư Ngọc, là con út, hiện mới hơn một tuổi. Cậu nhóc đang ngồi chơi đồ chơi với mái tóc xoăn tít và vẻ mặt ngơ ngác. Bên cạnh Mạnh Thư Ngọc là một cô bé mặc đầm búp bê, bị dọa sợ đến mức khóc òa lên rồi nhào tới ôm chân Mạnh Lan Chi: "Ông xấu, ông xấu..."

Cô bé là Mạnh Chương, con gái duy nhất của Diêu Ti Ti, cũng là đứa em kế nhỏ hơn Mạnh Chân hai tuổi.

Kiếp trước khi Mạnh Chân lưu lạc bên ngoài, Mạnh Chương đã thay thế cô trở thành tiểu thư duy nhất của nhà họ Mạnh, là thanh mai trúc mã của Cố Thanh.

Mạnh Lan Chi vô cùng thương yêu cô con gái út Mạnh Chương này. Ông ta cúi xuống bế cô bé lên dỗ dành, rồi bất đắc dĩ nói với ông cụ: "Ba, con biết ba thương Thư Vân và Chân Chân. Ba tát con một cái mà nguôi giận cũng được, đừng để tức giận làm hại đến sức khỏe của ba. Ý của con là cảnh sát sẽ sớm bắt được chúng thôi."

Ông ta không dám đối đầu với ông cụ: "Ba xem, ba dọa cháu gái nhỏ của ba sợ rồi này."

"Cháu gái của ta vẫn còn đang nằm ở trong kia." Ông cụ Mạnh lạnh giọng nói: "Nếu cục trưởng Triệu không bắt được người thì sao? Chuyện này cứ thế cho qua? Sau này cả Vân Kinh này đều biết bắt cóc người nhà họ Mạnh còn dễ hơn bắt gà, dù có chặt ngón tay con trai ông ta cũng chẳng sao hết!"

Ông đã phát triển nhà họ Mạnh đến cơ đồ như ngày hôm nay, có loại người nào mà ông chưa từng đắc tội? Nhưng chưa một ai dám động vào ông, dám động vào nhà họ Mạnh. Bây giờ ông mới lui về dưỡng lão vài năm, thằng con trai nhu nhược của ông đã sắp vứt sạch uy danh của nhà họ Mạnh rồi. Đến lúc đó, nhà họ Mạnh sẽ là một miếng thịt béo, ai cũng dám đến xâu xé một miếng!

Sắc mặt Mạnh Lan Chi lúc đỏ lúc trắng, trong lòng vô cùng bất lực: Con trai con gái mình bị bắt cóc, ông ta cũng tức giận lắm chứ, nhưng cảnh sát đã đi bắt rồi, ông cụ cũng đã cử người trong giang hồ đi truy lùng, còn muốn ông ta làm thế nào nữa? Ông ta nói đưa Chân Chân về quê chẳng phải cũng vì sự an toàn của con bé sao? Trong số các con của ông ta, cũng chỉ có Chân Chân từng tham gia chương trình giải trí nên bị bọn bắt cóc nhắm tới, bởi vậy chỉ có thể đưa con bé đi lánh nạn trước.

Nhưng ông ta không dám nói những lời này, chỉ đành ấm ức đáp: "Vậy ba muốn làm thế nào ạ?"

Ông ta cúi đầu dỗ dành cô con gái út đang khóc nức nở.

Không ai để ý, cánh cửa phòng ngủ kế bên đã mở ra. Một cô bé nhỏ xíu mặc pyjama, đi chân trần bước ra: "Bắt lấy chúng, chặt hết ngón tay của chúng để báo thù cho anh trai."
« Chương TrướcChương Tiếp »