Trải qua bao nhiêu đau khổ, khó khăn lắm cô mới được sống lại một lần. Lần này, cô tuyệt đối không muốn sống như trước kia, phải sống cẩn thận từng li từng tí, cố gắng lấy lòng những kẻ không đáng phải lấy lòng.
Mẹ cô mới là người vợ danh chính ngôn thuận của ba, cô và anh trai mới là người thừa kế của nhà họ Mạnh.
Rõ ràng người thừa kế mà ông nội công khai thừa nhận chỉ có cô và anh trai. Rõ ràng trong tiểu thuyết anh trai cô có thể trở thành người cầm quyền một tay che trời ở Vân Kinh. Rõ ràng cô có thể sống cuộc sống tùy theo ý mình, tay không dính máu mà hủy diệt tất cả những kẻ đã bắt nạt bọn họ...
Vậy mà tất cả đã bị hủy hoại bởi vụ bắt cóc do mẹ kế chủ mưu.
Một tiếng súng "pằng" vang vọng khắp cánh đồng tuyết.
Mạnh Chân khó nhọc nắm lấy vạt áo của Mạnh Thư Vân: "Anh, mau chạy đi..."
Mạnh Thư Vân sững người một lúc, cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt và bàn tay nhỏ bé lạnh cóng đến tím bầm của cô bé trong lòng. Cô đã sốt đến không mở nổi mắt, nhưng bàn tay nhỏ bé tím ngắt ấy vẫn nắm chặt lấy cậu, giọng khản đặc lặp lại: "Anh mau chạy đi... Cứu cậu ta sẽ bị bắt..."
Cô bé quá nhỏ, mong manh như một chú mèo con ở trong lòng cậu.
Rõ ràng cô là bảo bối mà mẹ đã liều mạng sinh ra, là tiểu thư nhà họ Mạnh, là tiểu thư nhỏ của ông nội, vậy mà cô lại phải chịu nhiều khổ cực đến thế.
Mạnh Thư Vân ném khẩu súng mà thuộc hạ đưa lúc nãy cho Cố Thanh: "Cầm lấy, tự bảo trọng."
Cậu ôm chặt cô bé trong lòng như đang ôm lấy sinh mạng của chính mình, quay người chạy biến vào màn tuyết trắng xóa.
Mạnh Chân nắm chặt cánh tay cậu. Anh trai vẫn quá nhân từ, lại đưa súng cho Cố Thanh...
"Mạnh Chân!"
Giữa trời tuyết lớn, Cố Thanh bé nhỏ cố gắng gượng dậy đuổi theo bọn họ, nhưng chân đau buốt đến tận tim gan. Cậu ta ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy. Cậu ta cảm thấy cô đơn và sợ hãi hơn bao giờ hết, giống như khi bị mẹ bỏ rơi ở nhà họ Cố, không một ai thích cậu ta, không một ai muốn chơi với cậu ta. Cậu ta như một con chó nhỏ bẩn thỉu, bị đá vào một xó.
Chỉ có Mạnh Chân đã từng ngồi xổm trước mặt cậu ta, nghiêng đầu hỏi: "Cậu tên gì? Cậu có muốn chơi cùng bọn mình không?"
Cố Thanh không phân biệt nổi trên mặt là nước mắt hay mồ hôi lạnh: "Mạnh Chân!"
Cậu ta tuyệt vọng gào lên, đừng bỏ cậu ta lại một mình.
"Mạnh Chân!"
Trước khi hôn mê, Mạnh Chân nghe thấy tiếng gầm rú như của một con thú nhỏ của Cố Thanh, nghe thấy thông báo nhắc nhở của hệ thống đã lâu không gặp.
[Ngài đang bỏ lỡ cơ hội trở thành bạch nguyệt quang của nam chính Cố Thanh. Sau khi trở thành bạch nguyệt quang của nam chính, ngài có thể tìm cách khác để trở về nhà họ Mạnh sớm hơn kiếp trước, sau đó thay đổi vận mệnh. Đây là một con đường tắt.]
[Cảnh báo: Bỏ rơi nam chính, ngài sẽ từ bạch nguyệt quang trở thành nữ phụ độc ác.]
Vào lúc cô tự sát ở kiếp trước, chính là hệ thống này đã thông báo cho cô biết rằng cô là nữ phụ, là bạch nguyệt quang của nam chính trong cuốn tiểu thuyết này, và cô đã thất bại trong việc nghịch tập trở thành nữ chính.
Rốt cuộc ai mới là nữ chính thực sự trong thế giới này? Đứa em kế của cô?
Điều đó không còn quan trọng nữa. Cô không thèm làm nữ chính của bất kỳ ai. Cố Thanh có thể làm nhân vật chính của thế giới này, tại sao cô lại không thể?
Cô rúc vào lòng Mạnh Thư Vân, lắng nghe nhịp tim của cậu. Khi còn nhập vào khẩu súng, cô cũng từng áp sát vào cậu như thế này. Cô muốn anh trai sống sót, muốn bản thân trở thành nhân vật chính của thế giới này.
Nếu không làm được thì cô sẽ hủy diệt Cố Thanh, hủy diệt cả thế giới này.
[Ting, ngài đã bị giáng cấp từ bạch nguyệt quang xuống thành nữ phụ độc ác.]
Cô không quan tâm, đã độc ác thì phải độc ác đến cùng.
Sau khi Tổng cục trưởng thành phố Vân Kinh rời khỏi biệt thự ven núi của nhà họ Mạnh, ông cụ Mạnh đã nổi một trận lôi đình. Cả nhà họ Mạnh chìm trong bầu không khí im lặng như tờ, người hầu kẻ hạ ai nấy đều cúi đầu làm việc ở vị trí của mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Kể từ ngày Thư Vân thiếu gia và Chân Chân tiểu thư bị bắt cóc, nhà họ Mạnh đã chìm trong u ám. Mấy ngày liền ông cụ không hề chợp mắt, phải huy động đến cả người trong giang hồ mới cứu được hai đứa cháu về một cách khó khăn, nhưng tình cảnh vô cùng thảm khốc.
Nghe nói Thư Vân thiếu gia mình đầy máu ôm Chân Chân tiểu thư sắp tắt thở chạy lên cầu treo. Cậu cố gượng nốt chút sức lực cuối cùng, giao Chân Chân tiểu thư vào tận tay người cũng đích thân đến đó là ông cụ rồi mới ngất đi. Ngón tay cậu đã đứt, cả người sốt cao mê man, trong mơ vẫn không ngừng nói: "Cứu em gái, cứu em gái..."