Chương 9

Cô thậm chí còn tưởng rằng cả đời này sẽ sống cùng hai người đàn ông này mãi.

Ban đầu, cô không cảm thấy có gì sai. Cô chỉ nghĩ cuộc sống của mình nên xoay quanh hai anh em họ, bất kỳ yêu cầu nào họ đưa ra cô cũng nên vô điều kiện chấp nhận, cho đến một ngày cô dường như đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Thế giới này là một trò chơi. Cô là nữ chính trong trò chơi, còn hai anh em họ đều là nam chính. Có vẻ như theo thiết lập của trò chơi, cô bắt buộc phải ở bên họ.

Dần dần, một cảm xúc mang tên hoảng loạn bắt đầu lan tỏa trong lòng cô.

Bởi vì cô không hề thích Giang Minh Trạc hay Tưởng Trạo, nhưng cô vẫn phải làm những chuyện rất thân mật với họ dưới sự kiểm soát của trò chơi.

Cô bắt đầu nhận ra việc một người phụ nữ luôn dính chặt với hai người đàn ông mọi lúc mọi nơi là một điều đáng sợ đến mức nào.

Ví dụ, cô nên kết hôn với ai?

Đứa con sinh ra sẽ là của ai?

Mặc dù cô đã lấy hết can đảm, cố gắng làm quen và tiếp cận những người khác, nhưng thật kỳ lạ, chỉ vài ngày sau, những người đó cũng sẽ rời đi một cách khó hiểu, hoặc hoàn toàn biến mất khỏi xung quanh cô.

Cô không có bạn bè thân thiết, cũng không có bạn học nào dám đến gần cô, ngay cả con mèo cưng cô nuôi cũng bị xe tông chết.

Từ năm mười sáu tuổi đến mười tám tuổi, thế giới nghèo nàn của cô chỉ có hai người là Giang Minh Trạc và anh trai hắn là Tưởng Trạo.

Cho đến ngày hôm đó, Lâm Tri Ân xuất hiện.

Cô ta bước vào thế giới của cô, thu hút toàn bộ sự chú ý của Giang Minh Trạc và Tưởng Trạo.

Và sự tồn tại của cô ngày càng mờ nhạt, thậm chí có vài lần hai anh em họ còn quên mất tên cô là gì, cứ tưởng cô là khách trọ trong biệt thự.

Cô không hề cảm thấy buồn bã vì bị lạnh nhạt, ngược lại, cô cảm nhận được một cảm giác tự do đã lâu không có.

Vì vậy, trong khoảng thời gian mọi người đang chuẩn bị cho sinh nhật Lâm Tri Ân, cô đã lặng lẽ bỏ trốn.

Không có nhiều người để ý, hoặc có lẽ vì sự xuất hiện của Lâm Tri Ân mà không còn ai quan tâm đến tình hình của cô nữa.

-

Cô từ từ mở mắt, phát hiện mình đang gối đầu trên cánh tay Dư Tự. Anh ấy ngủ rất say, khuôn mặt thanh tú và đẹp trai.

Cô không kìm được đưa tay chạm vào, anh ấy lầm bầm: “Nhột quá...”

Cảm giác rất chân thật. Cô mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn một chút, đứng dậy và mở cửa phòng ngủ.