Chương 48

Chiếc đồng hồ treo tường có thiết kế độc đáo nhắc nhở cô, Tạ Ung đã lên lầu gần hai tiếng đồng hồ rồi.

Giang Phù do dự không biết có nên tìm hắn không, vừa đứng dậy khỏi sofa, nhìn thấy cầu thang màu đen dài dằng dặc, cô vô thức rụt rè.

Cô sợ những nơi được trang trí quá mức xa hoa, lại ít người ở như thế này.

Cô từng sống trong một biệt thự đầy rẫy camera giám sát như vậy suốt nhiều năm, và ngày nào cũng gặp ác mộng.

Cô khoác áo lên người, nằm thẳng xuống ghế sofa nhà Tạ Ung, nhìn những bức ảnh chụp chung của cô và Dư Tự trong điện thoại.

Nghĩ lại lời luật sư nói Dư Tự muốn chia tay cô, không muốn liên lụy cô, cô phát ra tiếng nức nở mà ngay cả chính mình nghe cũng thấy tội nghiệp.

Điện thoại báo pin yếu, nhắc nhở còn 30 giây nữa sẽ sập nguồn, hình ảnh cuối cùng hiện lên là bức ảnh cô và Dư Tự đi nghỉ mát mùa hè, anh ấy cười rất tươi bên cạnh cô.

“Ử... Gâu gâu gâu!” Một tiếng chó sủa khiến Giang Phù bật dậy.

Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một chú Samoyed trắng toát đang ngoan ngoãn đứng ở gần đó, mềm mại, dường như đang cười với cô, vô cùng đáng yêu.

Giang Phù có chút khó hiểu, nhưng nhìn bộ lông chú chó được chăm sóc bóng mượt, có lẽ là thú cưng của Tạ Ung.

Cô đưa tay ra, chú chó con lập tức chạy đến bên cô, lè lưỡi, như một viên kẹo bông gòn lao vào lòng cô: "gâu gâu” hai tiếng.

Chú chó nhỏ này thật sự rất ngoan ngoãn và lễ phép.

Cô không nhịn được cúi xuống ôm lấy nó, nó cũng liếʍ mặt cô, thậm chí còn chủ động tha quả bóng đồ chơi của nó đến, đặt vào tay cô.

Cô ném quả bóng ra xa, chú chó con ngay lập tức hăm hở chạy đi, rồi lại nhặt bóng mang về cho cô.

“...” Thật đáng yêu.

Toàn thân nó lông xù, rất ấm áp, mang theo mùi hương thoang thoảng.

Giang Phù chợt nhớ đến một chú chó nhỏ mà cô từng nuôi, cũng đáng yêu như thế này, rất nhỏ, luôn cọ vào chân cô.

Cô nhặt nó về từ một đêm mưa, nuôi trong nhà, đặt cho nó một cái tên dễ thương, gọi là Bánh Pudding.

Nó bị dính mưa, trông đáng thương lắm. Ngoài cô ra không ai trong nhà quan tâm đến chú chó nhỏ dư thừa này.

Sau khi tan học, điều đầu tiên cô làm mỗi ngày là chơi với nó, chăm sóc nó, thậm chí hoàn toàn quên mất hai anh em Tưởng Trạo và Giang Minh Trạc.

Cuộc sống của Giang Phù thực sự quá nhàm chán, cô khẩn thiết cần một chút gì đó mới mẻ.