Thế giới 1 - Chương 5: Nữ vương giáng lâm

Đám huyết tộc trước mặt hắn chỉ biết cúi đầu chịu đựng cơn giận, có kẻ dè dặt lên tiếng: “Chúng ta đã lục soát toàn bộ khu vực, không hề phát hiện dấu vết của Lưu Thúc. Theo ta đoán, có thể có người bí mật tiếp ứng nàng. Đã cử người điều tra xem dạo gần đây có ai trong huyết tộc tiếp xúc gần với nàng.”

“Phạm vi thế lực của bốn phương đều bị kiểm soát, nàng không thể thoát khỏi địa bàn này được. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ, chắc chắn sẽ tóm được nàng.”

Ngay khi một tên huyết tộc vừa dứt lời, đột nhiên — một giọng nói lạ vang lên chen ngang: “Ồ, đúng lúc các ngươi đều có mặt.”

Giọng nữ quen thuộc, nhẹ nhàng ấy vừa vang lên, toàn bộ đám huyết tộc đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Một thiếu nữ xuất hiện, mái tóc đen uốn sóng nhẹ buông rũ hai bên gò má, đôi mắt đỏ sẫm mơ màng như còn ngái ngủ, môi hồng khẽ nở nụ cười.

Nàng khoác trên người một bộ đồ ngủ màu hồng phấn in hình mèo Ba Tư hoạt họa, chân đi đôi dép lông xù mềm mại, nhìn vừa tùy ý vừa vô hại. Nàng đứng ngay trên bậc thang tầng hai, trông cứ như một tinh linh vừa bị tiếng ồn nơi trần thế đánh thức.

“Meo!” – từ phía sau nàng, một con mèo Ba Tư chậm rãi bước ra, kiêu ngạo liếc mắt nhìn bọn họ.

Đó rõ ràng là ánh nhìn khinh bỉ!

Một con mèo không rõ lai lịch... lại dám khinh thường bọn họ?

“Ngươi… sao lại ở đây?” Dữ Lăng siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn nàng.

Rõ ràng nàng đã trốn khỏi mắt họ, vậy mà lại lặng lẽ xuất hiện ngay trước mắt họ — bộ dạng này, chẳng phải mới vừa tỉnh ngủ hay sao?

Thế mà bọn họ lại chẳng hề phát giác ra điều gì!

Rốt cuộc nàng còn giấu bao nhiêu thực lực mà bọn họ chưa từng biết tới?

Nghe hắn hỏi, Mạt Ngưng chỉ nhàn nhạt buông tay, giọng điệu có phần thất vọng: “Ta đã trốn lâu như vậy, các ngươi vẫn chẳng ai phát hiện, nên ta về trước ngủ một giấc.”

“Không ngờ tỉnh dậy thì trời đã sáng, trò chơi của chúng ta cũng đến lúc kết thúc.”

Nàng bỗng bật cười, đôi mắt cong cong, như thể vừa nhớ ra chuyện gì rất thú vị: “Các ngươi thua rồi, mà đã thua… thì phải chịu phạt chứ.”

Đám huyết tộc nhìn nàng, ánh mắt dữ tợn: “Lưu Thúc, tối qua để ngươi may mắn thoát được, hôm nay lại tự chui đầu vào lưới, ngươi tưởng mình còn có thể toàn mạng rời đi sao?”

“Ngươi nghĩ bọn ta đều ăn chay hết chắc? Muốn chơi lại thêm lần nữa với ngươi à?”

Mạt Ngưng vẫn mỉm cười, lắng nghe họ nói xong rồi nhẹ nhàng gật đầu.