Thế giới 2 - Chương 2: Ảnh hậu bé cưng

Dáng người cân đối, phối đồ đơn giản mà nổi bật, toát lên vẻ trẻ trung đầy sức sống.

Nhưng một khi đã nhìn đến gương mặt nàng, mọi cảm giác về sự đơn giản đều bị đánh bật, trong đầu chỉ còn đúng hai chữ: Yêu nghiệt!

Gương mặt trái xoan, mắt phượng dài, môi đỏ mày cong, sắc đẹp mê hồn.

Nếu sinh vào thời cổ, hẳn là một tuyệt thế hồng nhan có thể khiến nước mất nhà tan.

“Tiểu Nhật Nhật, ta đến đúng giờ rồi nha~”

Nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở, rực rỡ đến chói mắt.

“Gọi ta là bảo bảo, hoặc ngươi có thể gọi thẳng tên ta – Vạn Giới.” Bé trai rõ ràng rất kháng cự ba chữ “Tiểu Nhật Nhật” trong miệng nàng.

Thấy nụ cười yêu nghiệt kia, hắn cau mày khó chịu:

“Mạt Tiểu Ngưng, đừng có cười kiểu đó… câu ong dụ bướm.”

Hắn không muốn lại thấy một đám đàn ông tranh nhau làm “phụ thân” của mình thêm lần nào nữa.

“Câu ong sao? Xem ra ta vẫn thích cái thế giới mà ta có gương mặt vô hại, mỗi lần cười lên lại đáng yêu mềm mại ấy,” nàng cong môi, ánh mắt đầy ẩn ý.

Bên ngoài mềm mại, bên trong đen tối.

Sự đối lập mới là thứ khiến người ta mê mẩn.

Hai người đó chính là Mạt Ngưng và hệ thống bản thể – lúc này đang biến hóa thành dáng vẻ con trai của nàng.

Lần này bọn họ đến một thế giới thuộc loại vị diện tan vỡ cấp E.

Với mức độ tan vỡ này, chỉ là sơ cấp, nên hoàn toàn không đủ sức hấp dẫn với Mạt Ngưng.

Trong tưởng tượng của nàng, càng đi xa, thế giới phải càng vỡ vụn, càng hỗn loạn. Nào ngờ lại càng lúc càng… bình thường.

Điểm đến nàng muốn phải là một thế giới cấp 6S tan vỡ, mới đủ kí©h thí©ɧ.

Chỉ tiếc, hệ thống nói nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, nàng không thể rời đi. Vậy nên, nàng đành miễn cưỡng ở lại, coi như chơi đùa gϊếŧ thời gian.

Người được uỷ thác lần này có thân phận rất bình thường – là một con người tên là Mạc Lam.

Thân phận con người ư?

Chuyện này khiến Mạt Ngưng vô cùng ghét bỏ.

Khi đó hệ thống liền hờn dỗi mà quở trách: “Phụ mẫu đại nhân của ngươi trước kia cũng là con người đấy.”

Sắc mặt khó chịu của Mạt Ngưng lập tức biến đổi, nàng bật cười khanh khách:

“Ta cảm thấy làm người… cũng đáng để trải nghiệm thử một lần.”

Hệ thống: …

Quả nhiên, điều khiến một đứa trẻ ngỗ ngược kính sợ nhất, vẫn là mẫu thân.

Lúc ấy, thời cơ vừa vặn đến. Mạc Lam – nguyên chủ – gặp tai nạn máy bay trên đường bay sang Luân Quốc, rơi xuống biển.

May mắn được vớt lên từ vùng nước lạnh giá, nhưng sau tai nạn nàng rơi vào trạng thái sống thực vật, mãi đến khi Mạt Ngưng xuyên tới, nàng mới tỉnh lại, sau một giấc ngủ kéo dài suốt nửa năm.