Thế giới 1 - Chương 39: Nữ vương giáng lâm

“Đồ ăn à, có cứu không?” Mạt Ngưng giả vờ hỏi ý.

“Không cứu.” Nam Lạc lạnh giọng đáp.

“Ừ ừ, vậy thì không cứu,” Mạt Ngưng ngoan ngoãn gật đầu.

“Vương! Xin ngài đừng để nhân loại lừa gạt, chỉ có chúng ta mới là thuộc hạ trung thành nhất của ngài! Bọn ta giả vờ quy phục chỉ để bảo vệ đồng bạn, chỉ chờ ngày ngài trở lại…!” Dữ Lăng vẫn không cam lòng buông bỏ cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ra sức bịa đặt, ngữ khí khẩn thiết vô cùng.

“Hay là... chơi một trò chơi nhé?” Mạt Ngưng cười, ánh mắt long lanh như muốn dụ dỗ.

Dữ Lăng gật đầu ngay tắp lự, chỉ cần còn chút hy vọng, hắn đều phải nắm lấy!

“Tự sát nhé?” Ánh mắt Mạt Ngưng bỗng chuyển sang đỏ rực, trong chớp mắt, Dữ Lăng liền tự kết liễu mình.

“Ngươi thắng rồi, nhưng mà... không có phần thưởng đâu nhé~” Mạt Ngưng nhìn vào hư không, như thể đang trò chuyện với linh hồn của Dữ Lăng.

“Đồ ăn à, mình đi thôi.” Đôi mắt nàng dần rút đi màu đỏ, trở lại màu đen thuần túy, long lanh vô hại như lúc ban đầu.

Còn thân thể Dữ Lăng thì đang treo lơ lửng giữa không trung, một linh hồn trong suốt mờ ảo đang ngơ ngác trôi nổi.

Bên ngoài, Bạch Dạ, Nạp Chỉ và Trầm Nhụy đã đánh tới.

Bạch Dạ và Nạp Chỉ — vốn là những kẻ hô phong hoán vũ trong huyết tộc — từ trước đến nay luôn tự cho mình là mạnh nhất. Nhưng hôm nay, sau khi chạm trán mấy kẻ được gọi là "nhân loại" do Trầm Nhụy dẫn tới, họ mới bàng hoàng nhận ra, những người đó còn mạnh hơn xa so với tưởng tượng của họ.

Một cú sốc thật sự.

Bạch Dạ và Nạp Chỉ tuy ngạo mạn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hai người bọn họ lại vô cùng phong phú. Trải qua một hồi giao tranh kịch liệt, Trầm Nhụy cùng ba người đi theo dần dần có phần đuối sức, không còn áp đảo như trước.

Lúc này, Mạt Ngưng cùng Nam Lạc chậm rãi bước ra. Nhìn thấy tình trạng của bốn người bên mình, nàng khẽ cười, rồi quay sang Bạch Dạ và Nạp Chỉ, nhẹ nhàng cất lời:

“Không ngờ hai ngươi vẫn còn khá lợi hại đấy.”

Giọng nói trong trẻo của Mạt Ngưng khiến Bạch Dạ và Nạp Chỉ lập tức quay đầu nhìn sang. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, bốn người Trầm Nhụy đã nhanh chóng áp sát, khiến bọn họ buộc phải lùi liên tục vài mét.

“Ồ, hình như ta nhìn nhầm rồi,” Mạt Ngưng nhanh miệng nói thêm, “thì ra cũng không lợi hại như vậy đâu.”

“Nàng cố ý gây nhiễu, đừng để bị ảnh hưởng!” Bạch Dạ nghiêm giọng cảnh báo.

Dĩ nhiên, Nạp Chỉ cũng hiểu rõ Mạt Ngưng đang cố tình làm loạn tâm trí họ, nên liền ổn định lại tinh thần, không để tâm đến nàng nữa. Chỉ tiếc, Mạt Ngưng chẳng để ả có cơ hội lơ đi như mong muốn.

“À đúng rồi, các ngươi có nhận ra... mấy người bọn họ có gì đó khác lạ không?” – Mạt Ngưng vừa nói vừa nghiêng đầu, ngó hai kẻ huyết tộc như đang kể một câu chuyện thú vị.

“Bọn họ chính là chủng loài cao cấp hơn cả huyết tộc đó. Có sức mạnh vượt xa huyết tộc, nhưng lại không cần uống máu để duy trì sinh mệnh. Chỉ cần ăn uống như người bình thường là đủ rồi. Có phải rất lợi hại không?”

Nếu chỉ nghe lời nàng nói, e rằng khó mà tin. Nhưng sự thật thì Trầm Nhụy và ba người kia đang đứng ngay trước mặt họ, rõ ràng mang theo khí tức và năng lực không thể nào là của người thường.

Mạt Ngưng lí lắc nói liên hồi, khiến sự tập trung của cả hai hoàn toàn bị phân tán. Cuối cùng, cả Bạch Dạ và Nạp Chỉ đều đồng thời bị hạ gục, ngã lăn trước mặt Mạt Ngưng, vai còn bị Trầm Nhụy cùng một người đồng đội khác giẫm lên.