Thế giới 1 - Chương 21: Nữ vương giáng lâm

Dữ Lăng và đám huyết tộc thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng bước tới chắn giữa hai bên, giả vờ ra vẻ tham chiến.

Hai bên giằng co chỉ trong chớp mắt, Nạp Chỉ đã kịp lấy lại ý thức, lập tức rút đao lao về phía Mạt Ngưng.

Nhưng Mạt Ngưng chỉ khẽ động, liền thuấn di về lại thang lầu phía trên.

Lúc này Nạp Chỉ thật sự nghiêm túc.

Nàng đánh không lại, vậy thì phải biết điều một chút, tạm thời lui xuống, giả vờ cao thâm khó đoán còn hơn.

Thấy Mạt Ngưng rút lui, Nạp Chỉ được thuộc hạ đỡ dậy. Thế nhưng vết thương trước ngực nàng vẫn không cầm máu, miệng vết thương cứ thế chảy mãi không dừng.

“Ngươi… đã làm gì ta!”

Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Nạp Chỉ tái nhợt như tờ giấy.

Nàng nhìn Mạt Ngưng đang đứng trên cao, ánh mắt khinh khỉnh như thể từ trên nhìn xuống, chỉ thấy chướng mắt vô cùng.

“Cho ngươi mượn máu để nhuộm quần áo thôi mà,” Mạt Ngưng đáp tỉnh bơ.

Nạp Chỉ:!

Lấy máu nàng để nhuộm quần áo? Đến mạng cũng suýt mất, chứ nói gì đến nhuộm!

Khoan đã, ai hỏi chuyện nhuộm đồ chứ!

Nàng đang hỏi về cái thanh đao tà môn kia kìa!

Thấy Nạp Chỉ vẫn không cam lòng, một kẻ bên cạnh lên tiếng khuyên:

“Thủ lĩnh, tình hình hiện tại bất lợi, chi bằng rút lui trước.”

Lưu Thúc trong ký ức của bọn họ nào có quyết đoán và thân thủ như thế này?

Chỉ số thông minh của Nạp Chỉ cuối cùng cũng quay về, lập tức hạ lệnh: phải rút lui ngay.

Giờ nàng cần khẩn cấp bổ sung huyết khí.

“Rút!”

Ngay khi quay đi, sau lưng lại vang lên giọng Mạt Ngưng:

“Đi gì mà vội thế? Quần áo còn chưa nhuộm xong cơ mà.”

Đoàn người Nạp Chỉ:……

Ai đến để giúp nàng nhuộm đồ chứ!

Bọn họ là tới…

Đoạt người!

Rõ ràng là định cướp người mà!

Thôi kệ, giữ mạng quan trọng hơn. Người… để sau bàn tiếp.

Đoàn người Nạp Chỉ đến nhanh, lui cũng nhanh.

Đứng sau Mạt Ngưng, Dữ Lăng lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng, trong đáy mắt không giấu được sự kinh ngạc.

Ngay cả Nạp Chỉ cũng kiêng dè Lưu Thúc sao?

“Mang đi xử lý,” Mạt Ngưng liếc nhìn thi thể dưới đất.

“Rõ, thưa vương.” Dữ Lăng lập tức hoàn hồn, che giấu sự kinh ngạc trong mắt, ra lệnh cho người mang thi thể đi rút máu, đem tưới vườn hoa sau phủ.

Lưu Thúc rất thích màu đỏ.

Chỉ có hoa được tưới bằng máu tươi mới đủ rực rỡ, mới khiến nàng hài lòng.

Mạt Ngưng đứng trên thang lầu, không mấy quan tâm đến ánh mắt kinh hoảng, kiêng dè, ngờ vực của đám huyết tộc phía dưới.

Trận chiến nửa vời này, nàng chẳng còn hứng thú tiếp tục.

Lúc này, hệ thống nhẹ nhàng từ lan can nhảy xuống, dáng đi uyển chuyển, đến bên cạnh nàng.

“Cũng còn đầu óc đấy.”

Nó gật gù: biết cách dọa đúng lúc, khiến đám người Nạp Chỉ sinh ra ảo giác rằng nàng thâm sâu khó lường.

Mạt Ngưng mỉm cười, cúi người bế con mèo Ba Tư, ôm chặt vào lòng mà vuốt ve.

“Phải cảm ơn hệ thống vũ khí mới đúng.”

Thanh đao khiến vết thương của Nạp Chỉ không thể lành, chính là hàng của hệ thống cung cấp.

Đầu hệ thống bị nàng xoa gần biến dạng, ráng nói được một câu:

“Hừ, giao dịch công bằng thôi.”

Nàng dùng điểm tích lũy đổi, nó cung cấp hàng. Rạch ròi, không ân huệ gì.

Mạt Ngưng bước lên lầu, vừa rẽ qua một góc, đã thấy Nam Lạc — không biết tỉnh lại từ khi nào — đang đứng đó.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, chăm chăm nhìn về phía nàng.

"Minh chủ phương Đông của Huyết tộc—Lưu Thúc."