Thế giới 1 - Chương 18: Nữ vương giáng lâm

“Vậy tức là, ta cần một món vũ khí thật mạnh mới có thể đánh ngược lại boss cuối đúng không?”

Mạt Ngưng nói, đồng thời đưa tay ra như đang triệu hồi thứ gì đó.

Nhưng mấy giây trôi qua… vẫn chẳng có gì xuất hiện.

“Đồ gia truyền ơi, vũ khí của ta đâu?” Theo lý mà nói, sau khi nàng triệu hồi xong thì vũ khí phải hiện ra trong tay mới đúng chứ?

“Nữ vương quyền trượng đã bị phong ấn trong hệ thống. Hiện giờ không thể triệu hồi được.”

“Không có nó thì ta còn trang bức... à không, ta còn phản công kiểu gì đây?” Mạt Ngưng xị mặt, hiển nhiên cảm thấy vô cùng khó xoay sở nếu không có "đạo cụ chính".

Hệ thống ném cho nàng ánh nhìn kiểu “ngươi tự hiểu lấy”.

“Nữ vương quyền trượng mà lộ diện, ngươi nghĩ chuyện ngược tra còn là vấn đề à?”

Lúc đó là trực tiếp diệt thế giới luôn chứ chẳng đùa!

“Phải rồi ha, ta nói sao dạo này giống đực cứ lũ lượt xuất hiện trước mặt ta. Thì ra là vì ta chưa có vũ khí bên người.”

Trước kia khi còn giữ quyền trượng, trong bán kính cả cây số quanh nàng, dù là giống đực còn thở cũng tuyệt không dám bén mảng đến gần.

Hệ thống: ……

Trong mắt nàng, vũ khí là để đuổi đàn ông đi thật sao?

Hệ thống lặng lẽ liếc nàng một cái đầy cao lãnh.

“Ngươi hoàn toàn có thể dựa vào sức mình, dần dần nâng mức năng lực hiện tại từ 5 lên 7. Đến lúc đó mới có thể một chiêu hạ gục Nạp Chỉ.”

“Nhưng mức nâng này mà biểu hiện rõ quá thì sẽ dễ bị phát hiện tại tu chân giới.”

“Căn cứ theo tình hình hiện tại, tốt nhất tạm thời đừng tạo thù hằn với Nạp Chỉ.”

Mạt Ngưng làm ra vẻ hiểu chuyện, gật gù:

“Được rồi, được rồi. Nếu hệ thống đã che chở cho nàng đến thế, vậy thì ta chỉ dọa dọa cho vui thôi.”

Hệ thống: ……

Từ trước đến giờ, lời nàng nói luôn khiến người ta không kịp phòng bị. Não nàng vốn đã chẳng giống ai, hệ thống cũng dần quen rồi.

“Ta thật sự có thể hiểu được mối tình cấm kỵ giữa hệ thống và ma cà rồng.” Mạt Ngưng cười mờ ám, giọng đầy trêu chọc.

Hệ thống lập tức dựng hết lông! Vung móng vuốt vỗ một phát:

“Biến!”

Cái thần kinh gì thế này! Mạch não kiểu gì vậy hả trời?

Đêm đen buông xuống.

Trong lâu đài cổ, ánh đèn dầu bừng sáng rực rỡ. Không khí căng như dây đàn, tựa hồ chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng đủ bùng lên hỗn chiến.

Bên trong, đông đảo huyết tộc đã tụ tập. Ai nấy đều có đôi mắt đỏ rực như máu, răng nanh lộ rõ, ánh mắt đầy khinh miệt và địch ý.

Mạt Ngưng giữa ánh mắt căng thẳng và địch ý từ bốn phương tám hướng, từng bước ung dung xuất hiện trên lầu cao.

Chiếc váy dài màu đen quét đất gần nửa thước ôm lấy dáng người nhỏ nhắn mà tinh tế của nàng. Mái tóc đen như mực được cuộn cao, trên đỉnh đầu là một chiếc vương miện vàng tinh xảo, chạm trổ hoa văn đặc trưng chỉ dành riêng cho vương tộc huyết tộc.

Nàng cụp mắt, ánh nhìn khinh bạc đảo qua đám huyết tộc phía dưới, giọng dịu dàng vang lên:

“Bộ lễ phục này là Dữ Lăng chuẩn bị cho ta. Nhìn có đẹp không?”

Trong bầu không khí đang căng như dây đàn, nàng lại có thể hỏi một câu ung dung như thể đang thưởng trà nơi vườn xuân?

Dữ Lăng hơi sững người, ngẩng đầu nhìn lên nàng.

Tính theo tuổi loài người, Vương chỉ khoảng mười tám, trên gương mặt vẫn còn vương chút non nớt mềm mại. Nhưng dưới ánh đèn, đường nét đã phảng phất vẻ trưởng thành yêu kiều.