Dữ Lăng nào ngờ được, kỳ thực chính Mạt Ngưng là người đã âm thầm cho hắn cơ hội.
Ngay khi nàng nói muốn mời Nạp Chỉ tới chơi, Dữ Lăng lập tức cho người chuẩn bị yến tiệc.
Cùng lúc đó, ở hội trưởng lão, Nạp Chỉ – sau khi xử lý xong tàn cuộc – cũng vừa nhận được thư mời.
Nạp Chỉ – với gương mặt kiều diễm mà lạnh lùng – khẽ nhếch môi khinh miệt:
“Ta thật muốn xem, trong hồ lô của Lưu Thúc rốt cuộc giấu thứ gì. Chuyện hội trưởng lão ta còn chưa tính sổ, vậy mà ả lại tự đưa đầu tới.”
Ngay sau đó, nàng nhận được tin Nam Lạc đang nằm trong tay thế lực phương Đông, trong đáy mắt lập tức ánh lên một tia tàn độc.
Còn bên này, Dữ Lăng đã cho người chuẩn bị yến tiệc xong xuôi, lại đích thân chọn một bộ lễ phục dùng riêng cho vương tộc phương Đông, đưa đến tận tay Mạt Ngưng.
Lúc ấy, Mạt Ngưng đang thảnh thơi nằm trong phòng ngủ thủy tinh, ôm tiểu thuyết đọc dở dang.
Hệ thống – hiện đang mang hình dáng mèo Ba Tư – nằm cuộn bên cạnh nàng, chiếc đuôi khẽ ve vẩy, dáng vẻ nhàn tản tựa như cả thế gian chẳng dính chút khói bụi.
“Mạt Vương, yến tiệc đã chuẩn bị xong. Theo tin tức, Nạp Chỉ sẽ đến trong vòng nửa canh giờ nữa.” Dữ Lăng báo cáo.
“Ừm.” Mạt Ngưng ngẩng đầu lên từ trong quan tài thủy tinh.
Dữ Lăng đặt bộ lễ phục xuống bên cạnh rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi thay y phục xong, Mạt Ngưng lập tức cảm nhận được một luồng khí thế sắc bén đang tiến lại gần từ phương xa.
Nàng dịch chuyển tức thời tới bên cửa sổ, nhìn ra xa—chỉ thấy trong màn đêm cuồn cuộn, một hàng bóng đen đang lướt nhanh về phía lâu đài cổ. Ở chính giữa, là một thân ảnh nổi bật nhất: váy trắng dài bay nhẹ giữa màn đêm, mơ hồ tựa như u linh bước ra từ bóng tối.
Người đó—chính là Nạp Chỉ, một trong năm lãnh tụ tối cao của huyết tộc.
Ngồi vững vàng trên đỉnh cao quyền lực, Nạp Chỉ xưa nay chưa từng là kẻ dễ đối phó.
“Hệ thống phân tích xong, thực lực của nàng ta gần như ngang hàng với Lưu Thúc.” Mèo Ba Tư ngồi bên bậu cửa sổ, ánh mắt khóa chặt lấy thân ảnh kia, mở giao diện phân tích dữ liệu.
Một mô hình cơ thể người màu đen xuất hiện giữa không trung, phần màu đỏ chiếm khoảng một phần mười.
“Bổn bảo bảo đã quy đổi năng lực gốc của ngươi thành 100. Nhưng do cơ thể hiện tại chỉ chịu được giới hạn, nên hiện giờ ngươi chỉ có thể sử dụng mức năng lực là 5.”
“Với mức này, diệt mấy con huyết tộc cấp thấp thì dễ như trở bàn tay.”
“Dữ Lăng là cấp cao, nhưng cũng chỉ cần ngươi động tay chút xíu là đủ.”
“Còn Bạch Dạ và Nạp Chỉ có thực lực tương đương. Hôm đó Bạch Dạ mới tỉnh lại, sức mạnh chưa khôi phục hoàn toàn, nên ngươi mới có thể làm ra vẻ oai phong một trận.”
“Nhưng Nạp Chỉ thì đang ở thời kỳ đỉnh phong. Nếu trực diện đối đầu với nàng, khả năng ngươi giữ được cái mạng nhỏ này… e là rất mong manh.”
“Ta đánh không lại nàng sao?” Ánh mắt Mạt Ngưng lập tức sáng lên, vẻ mặt cực kỳ... mong chờ.
Hệ thống liếc nàng một cái, lạnh lùng giải thích:
“Nguyên lý cũng giống như game nhập vai—khi ngươi có trang bị mạnh, gặp mấy con quái cấp thấp thì diệt trong chớp mắt. Gặp quái trung bình thì cần chút công phu. Nhưng nếu là boss cuối... thì ngươi mới là kẻ bị diệt trong một chiêu.”