Thế giới 1 - Chương 10: Nữ vương giáng lâm

Chữ “rồi đó” cuối câu, nhẹ tênh mà đầy chế nhạo.

Huyết tộc xung quanh lập tức quay sang nhìn Phất Ân, trong mắt ít nhiều lộ vẻ tò mò.

Phất Ân trưởng lão... không được à?

Trời ạ, tin nóng sốt dẫm chân tại chỗ luôn!

Khuôn mặt Phất Ân lập tức cứng đờ. Một luồng tức giận ngùn ngụt bốc lên từ ngực.

Dám sỉ nhục tôn nghiêm của hắn?

Hôm nay nếu không gϊếŧ được con nhãi này... thì hắn không còn mặt mũi nào mang tên Phất Ân nữa!

Trong khi ấy, Mạt Ngưng vẫn làm như chẳng hề cảm nhận được sát khí quanh mình, ung dung ngồi đung đưa chân trên tường.

Phất Ân nghiến răng, ánh mắt lạnh băng, trong chớp mắt đã thuấn di về phía nàng với một đòn chí mạng!

Ngay sau đó—

“Ầm!”

Bụi mù tung lên, mảng tường nơi Mạt Ngưng ngồi bị đánh vỡ tan tành.

Thế nhưng—nàng đã không còn ở đó.

Cách đó hơn mười mét, Mạt Ngưng khẽ đáp xuống đất, vẫn ôm mèo Ba Tư trong tay, tà tà nói:

“Ta biết mà, cái này gọi là ‘thẹn quá hoá giận’.”

Phất Ân: !

Thẹn quá hoá cái mẹ nó giận!!

Sao đến miệng nàng, câu nào cũng biến thành kiểu chẳng ra thể thống gì thế này?

Không muốn phí lời thêm, Phất Ân lập tức tung ra một đòn trí mạng, dồn toàn lực giáng xuống!

Mạt Ngưng nhẹ nhàng xoa đầu mèo, miệng nở nụ cười thoả mãn, giọng ngọt như rót mật:

“Quỳ.”

Ngay lập tức, đòn đánh đầy sát khí kia bị chặn lại trong gang tấc.

Phất Ân cách nàng chỉ chừng ba mét, bỗng như bị lực vô hình đè ép, cả người rơi thẳng xuống, đầu gối chạm đất rầm một tiếng nặng nề, mặt đất dưới chân lõm hẳn thành một hố sâu.

Phía xung quanh lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Phất Ân đang quỳ rạp dưới đất.

Phất Ân trưởng lão... lại quỳ trước mặt Lưu Thúc!

Ngay sau đó, Phất Ân sực tỉnh, ngẩng đầu kinh hãi—hắn vậy mà bị nàng khống chế!

“Ngoan lắm.” Mạt Ngưng vừa xoa đầu con mèo Ba Tư, vừa mỉm cười mãn nguyện.

Sắc mặt Phất Ân chuyển dần sang bảy sắc cầu vồng, suýt nữa thì tối sầm mắt, nhưng nhờ vào ý chí mạnh mẽ, hắn vẫn cố giữ được tỉnh táo.

“Lưu Thúc!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ.

“Có mặt!” Mạt Ngưng đáp lại lanh lảnh, chẳng khác gì học sinh nghe thấy giáo viên điểm danh.

“Ngươi... thật to gan!” Phất Ân gào lên giận dữ.

Đã bao lâu rồi hắn không rơi vào cảnh chật vật thế này?

“Thì ra đại thúc lại quan tâm gan của ta đến vậy sao?” Mạt Ngưng nghiêng đầu, nghiêm túc đáp lời, “Yên tâm đi, gan ta rất tốt, còn khỏe hơn cả ngươi ấy chứ, chắc chắn sống thọ hơn ngươi rồi.”

Phất Ân nghẹn lời, hơi thở rối loạn, suýt nữa thì tức đến phát bệnh tim tại chỗ.

Phải làm sao đây? Cả đời này hắn chưa từng nổi giận nhiều đến vậy!

Ngay lúc hai người đang giằng co, một bóng trắng đột ngột thuấn di xuất hiện, khí tức cổ xưa, thuần huyết ép đến mức khiến không khí cũng lạnh hẳn đi.

“Trưởng lão hội là nơi trọng yếu, các ngươi đang làm loạn cái gì vậy?”

Giọng nói nhàn nhạt, không hề lớn, nhưng lại mang theo khí thế cao cao tại thượng, khiến người nghe không dám trái lời.

Chỉ nghe âm thanh ấy vang lên, Mạt Ngưng lập tức cảm nhận được trong cơ thể truyền đến một cảm giác sợ hãi mơ hồ.

[Chậc, lại là một kẻ "quen mặt" nữa rồi.]

Người vừa tới tóc nâu rối nhẹ, đôi mắt đỏ ánh lên sắc máu lạnh lẽo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh lùng, đường nét rõ ràng. Hắn không giống những lão già tóc bạc hoa râm trong trí tưởng tượng, mà là một nam nhân tuấn tú mang khí chất cao quý, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, nhưng thực tế chẳng ai đoán nổi hắn đã sống bao lâu.