Chương 7

Ôn Kỳ Yên cứng họng không nói nên lời, dù sao cô cũng chẳng dám dây vào hai gã đàn ông vạm vỡ kia, đành quay người bỏ đi.

“Ha, vóc dáng không nhỏ mà nhát thế.”

“Chán phèo, cứ tưởng có thể kiếm chuyện đánh nhau cho đỡ ngứa tay chứ.”

Không cần nghĩ cũng biết, hai ông anh này chắc chắn là Alpha nam. Thừa năng lượng, hiếu chiến, dễ nổi nóng, lại dễ bị du͙© vọиɠ chi phối...

Nghĩ đến đây, Ôn Kỳ Yên giật mình, chạy thẳng một mạch. Trong lòng cô thầm xấu hổ vì chính mình cũng là một Alpha. Cô tự nhủ, nhất định phải trở thành một Alpha văn minh, lịch sự.

Sau một hành trình ngoắt ngoéo, cuối cùng cô cũng đến được đơn vị mới tòa cao ốc Cái Lệ. Cô lại một lần nữa không kìm được mà há hốc miệng.

Đây là tòa nhà cao nhất cô từng thấy, chắc phải tầm 500 tầng trở lên. Cô nheo mắt ngước nhìn đỉnh cao ốc vô tận, toàn bộ kiến trúc lung linh rực rỡ, ngay cả chữ trên bảng hiệu cũng được khảm đá quý. Chậc chậc, đúng là giàu đến mức mất nhân tính rồi!

Nhìn đồng hồ trên quang não, còn một lúc nữa mới đến giờ báo danh nhận việc, Ôn Kỳ Yên tìm một góc, định tìm hiểu thêm về lịch sử Liên Bang.

Sau 50 năm hỗn loạn vô chính phủ, Lam Tinh cuối cùng đã hình thành chế độ Liên Bang. Suốt 100 năm qua, Chính phủ Liên Bang và Thượng Nghị Viện cùng quản lý chính sự, tạo thành thế chân vạc với các tài phiệt lớn.

Do môi trường sinh thái ngày càng khắc nghiệt, không gian sống của con người cũng thu hẹp lại. Toàn bộ Lam Tinh hiện có mười ba thành phố, được đặt tên từ chữ cái A đến M.

Các thành phố A, B, C là những thành phố nội vành, nơi sinh sống của các quan chức cấp cao, nhân tài kỹ thuật hàng đầu và tướng lĩnh cấp cao.

D, E, F là ba thành phố trung vành, tập trung các trường dạy nghề, ngành công nghiệp giải trí. Cư dân ở đây đều có công việc ổn định và gia thế trong sạch.

H, I, J là ba thành phố hạ vành, chủ yếu phụ trách công nghiệp chế biến, sản xuất. Mỗi nhà máy là một hệ sinh thái thu nhỏ, công nhân ăn, ở, làm việc tại đó, sau đó con cái họ lại nối nghiệp cha mẹ.

Còn K, L, M là ba thành phố cuối cùng, còn gọi là thành phố rác. Toàn bộ rác thải của các thành phố cấp trên đều đổ về đó, bao gồm cả những cư dân tầng lớp thấp đã mất khả năng lao động.

Nơi cô đang ở, thành phố E, là một trong những thành phố trung vành. Nó nổi tiếng vì vẫn giữ được một vài cảnh quan xưa cũ xung quanh, nên thường xuyên có cư dân từ các thành phố trên đến du lịch. Dù vậy, nó vẫn bị giới quý tộc gọi là khu ổ chuột.

Chỉ có các thành phố hạ vành và thành phố rác mới thèm khát nơi này như thiên đường trần gian.

Xem ra, cô có thể kiếm được một công việc ở đây đã là quá may mắn rồi.

“Toàn thể nhân viên đội bảo an chú ý! Thiếu tổng tập đoàn cùng một vài người bạn sẽ dùng bữa tại cao ốc Cái Lệ trưa nay. Thiếu người, tôi đã chọn một vài người có mắt nhìn để lên phục vụ...”

Ôn Kỳ Yên giờ đây hoàn toàn không còn tâm trí để nghe đội trưởng nói gì. Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào hai gã Alpha to con vừa trêu chọc cô. Liếc thấy nụ cười quỷ dị trên khóe môi họ, cô biết, một trò bắt nạt nhỏ nơi công sở sắp bắt đầu.

Hai gã Alpha đó, một trái một phải, đứng hai bên, dùng bờ vai cứng như đá kẹp chặt cô, một lần nữa khiến cô cảm nhận được cảm giác chân không chạm đất.

Quá đáng thật!

Ôn Kỳ Yên liền lớn tiếng báo cáo: “Đội trưởng, tôi...”

Hai gã Alpha nghe thấy liền lùi lại một bước, trên mặt lộ vẻ khó tin, như muốn nói: “Mày dám mách lẻo à?”

Cô vẻ mặt thành khẩn: “Hắt xì! Hắt xì! Xin lỗi, ngài cứ tiếp tục.”