Chương 46

Ôn Kỳ Yên đã chuẩn bị đũa và thìa cho Riar, thúc giục: “Đừng ngẩn người nữa, lát nữa nguội sẽ không ăn được đâu.”

Lười biếng đi thêm một chuyến, cô ngồi xuống trực tiếp bưng nồi bắt đầu ăn mì.

Riar do dự một chút, liếc nhìn nữ Alpha ngồi đối diện, xì xụp ăn đến vui vẻ cực kỳ.

Mấy Alpha này cứ như quỷ đói đầu thai vậy, bánh nén khô cũng ăn say mê. Mình tốt nhất vẫn không nên ôm quá nhiều kỳ vọng, Riar phớt lờ tiếng bụng kêu ầm ĩ mà nghĩ thầm, thôi thì nể mặt cô, nếm một miếng vậy.

Riar chậm rãi cầm đũa lên, thử gắp một đũa, cẩn thận ăn một miếng. Tiếp đó, mắt anh sáng lên, hương vị cũng không tệ.

Ôn Kỳ Yên ăn nhanh, lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn Riar nhanh chóng nhưng cũng không kém phần duyên dáng giải quyết hết một bát mì lớn. Trong lòng cô cảm thấy an ủi phần nào, dù sao chắc hẳn ăn món mì cô tự tay làm, Riar chắc sẽ không giận nữa.

“Khụ!”

Riar cứng đờ tại chỗ, ý thức đột nhiên trở về. Anh thế mà lại ăn sạch cả một bát mì!

Anh run run đặt đũa xuống bàn, cúi đầu.

Làm gì có Omega nào một bữa ăn nhiều như vậy, hơn nữa lại còn trước mặt Alpha. Nói ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.

Mặc dù đó không phải là một Alpha bình thường, nhưng Riar vẫn cảm thấy rất mất mặt.

Ôn Kỳ Yên nhìn thấy Riar cúi đầu, phản ứng đầu tiên của cô là tài nấu nướng của mình không đến nỗi tệ như vậy chứ?

Không ngờ lại làm người ta ăn đến phát khóc. Cô nhanh chóng xé hai tờ giấy, cúi người qua, đặt giấy trước mặt Riar.

“Đừng khóc, nếu anh thích, lần sau tôi sẽ làm cho anh nữa.”

Ôn Kỳ Yên có chút hối hận vì mình đã ăn sạch hết phần mì còn lại.

Riar nhấc mí mắt liếc cô một cái: “Ai khóc!”

“Ừ ừ.” Ôn Kỳ Yên giơ tay tỏ vẻ yếu thế, cô hiểu, quý tộc ăn đồ ăn bình dân mà ăn đến phát khóc, ai mà dám thừa nhận chứ.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Riar đoán đối phương không nghe thấy tiếng mình ợ hơi, sự xấu hổ và bực bội giảm đi phần nào.

Ôn Kỳ Yên thu dọn bát đũa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tự cho là chu đáo nói: “Đúng rồi, anh vừa nãy ợ hơi chắc là do ăn no quá. Tôi đi tìm chút thuốc tiêu hóa nhé.”

Riar: “...”

“Ôn Kỳ Yên! Cô không nói lời nào không ai coi cô là người câm đâu!”

Riar như muốn gϊếŧ người mà lườm Ôn Kỳ Yên một cái, xoay người định chạy lên lầu. Chưa chạy được hai bước thì dừng lại, ôm bụng từ từ di chuyển lên cầu thang.

“?”

Ôn Kỳ Yên gãi gãi đầu, nhân vật kiêu ngạo khó đóng quá, căng đến mức không đứng thẳng được eo mà vẫn còn cãi bướng. Cô nhanh nhẹn thu dọn nhà bếp, nhanh chóng lấy ra thuốc tiêu hóa, hai ba bước chạy đến tầng hai, gõ cửa phòng Riar.

Dù có bị mắng, hôm nay cô cũng phải cho anh uống thuốc, nếu không thiếu gia bị bệnh thì người chịu tội vẫn là cô.

Quả nhiên, không ai mở cửa, cũng không có tiếng động.

Cơ thể Omega mảnh mai, không lẽ bị no đến mức mắc bệnh sao?

Ôn Kỳ Yên do dự một chút, quyết đoán quay về ban công phòng mình. May mà khoảng cách không quá xa, cô lấy đà một chút trực tiếp nhảy sang ban công của Riar.

Xuyên qua cửa kính nhìn thấy Riar đang cuộn tròn trên giường, mày nhíu chặt, thần sắc thống khổ, trán đầy mồ hôi lạnh.

Ôn Kỳ Yên không ngờ tình huống lại tệ đến vậy, trực tiếp kéo cửa kính xông đến mép giường, lật người anh ấy lại đỡ dựa vào đầu giường: “Riar, anh làm sao vậy?”

Riar nhắm chặt mắt, trong miệng phát ra vài tiếng nỉ non vô nghĩa.

Đây là làm sao vậy? Ôn Kỳ Yên lo lắng đến toát mồ hôi hột. Cô buộc mình phải bình tĩnh, cẩn thận nhìn mặt Riar, cố gắng hồi tưởng lại khóa cấp cứu đã học ở đại học.

Nửa ngày, ngoài hô hấp nhân tạo ra, cô chẳng nhớ được gì cả.

Hơn nữa Riar dáng vẻ này cũng không giống thiếu oxy.

Ôn Kỳ Yên đặt tay lên trán Riar, hơi nóng một chút, giống như bị sốt.

Giữa mùa hè mà lại sốt sao? Ôn Kỳ Yên mặt đầy dấu hỏi chấm, ấn tượng về sự yếu ớt của Omega lại một lần nữa tăng lên.