Chương 42

Mấy ngày nay hắn cũng chẳng có tâm trí đi học, cả ngày buồn bã trong phòng ngủ. Ai có thể ngờ một kẻ ích kỷ như hắn lại đắm chìm vào biển tình.

Lý trí mách bảo Diêm Phi rằng mình nên từ bỏ. Therese chỉ xuất thân từ chi thứ của gia tộc Tails, giống hắn là hậu duệ quý tộc sa sút, lại còn mắc bệnh về não.

Thế nhưng chỉ cần nhắm mắt, hắn liền nhìn thấy hình ảnh Therese ngồi trong phòng học mỉm cười với hắn. Trong mơ cũng toàn là bóng dáng cô ấy.

Mấy ngày trôi qua, Diêm Phi cảm thấy mình cũng sắp bị bệnh não rồi. Hắn thế mà lại nảy sinh một ý tưởng không thực tế hắn muốn ở lại trường dạy học, cưới Therese làm vợ, sống một cuộc sống bình dị hạnh phúc!

Diêm Phi rất tự tin rằng gia đình Therese sẽ không từ chối. Omega mắc bệnh về não sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, trừ hắn ra, chắc chắn sẽ không có Alpha nào khác cưới cô.

“Anh...”

“Em...”

Hai người đồng thời mở miệng. Ánh mắt Diêm Phi đầy sủng nịnh: “Em nói trước đi.”

Làm cái quái gì mà cứ như phim thần tượng tình tiết vậy, Ôn Kỳ Yên có chút muốn nôn, vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt: “Anh, anh có chuyện gì?” Cô bây giờ ghê tởm đến mức ngay cả hai chữ học trưởng cũng không gọi ra được.

Thấy dáng vẻ thẹn thùng của đối phương, Diêm Phi được cổ vũ lớn. Hắn gần như có thể tưởng tượng ra cuộc sống tươi đẹp trong tương lai tan làm mệt mỏi về nhà, người vợ xinh đẹp làm một bữa cơm chờ hắn về rồi cùng ăn...

Diêm Phi kích động mở miệng: “Học muội, anh thích em, anh muốn hẹn hò với em với tiền đề là kết hôn.”

Kết hôn?

Ôn Kỳ Yên ngạc nhiên ngẩng đầu. Tên Alpha này không có vấn đề gì chứ?

Đây mới là lần gặp mặt thứ ba thôi mà, hội trưởng Hội Sinh viên thế mà lại là một người vừa gặp đã yêu?

Diêm Phi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Anh không chê em bị bệnh về não. Ba mẹ anh đều đã qua đời, trong nhà có một đứa em trai, một đứa em gái, đều chưa phân hóa. Sau khi kết hôn chúng ta có thể ở chung.”

Hắn ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào: “Chờ anh tốt nghiệp xong, ở lại trường dạy học đủ ba năm, là có thể xin ký túc xá công nhân, rộng 100 mét vuông đó.”

Không được, không nhịn được nữa. Ôn Kỳ Yên nghi ngờ đối phương đang sỉ nhục mình.

Cô hít một hơi thật sâu, xoay người đi vào khu rừng nhỏ. Đến chỗ sâu nhất, cô quay người lại, vẫy ngón tay về phía Diêm Phi đang kinh ngạc.

Diêm Phi sững sờ một chút, mặt lộ vẻ vui mừng. Học muội đây là đồng ý rồi sao?

Lại còn chủ động như vậy nữa chứ. Quả không hổ là hắn, mị lực siêu lớn!

Diêm Phi nhìn quanh, xác nhận không có ai gần đó, kích động chạy vào rừng cây nhỏ.

Sau đó, hắn bị Ôn Kỳ Yên người còn kích động hơn đấm một quyền vào gốc cây.

“Học trưởng, lần trước tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi là một người đầu óc có bệnh.”

Lá cây rụng xào xạc, che đi sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt của Diêm Phi.

Ôn Kỳ Yên ghé vào tai đối phương, giọng thân mật: “Là cái loại người bệnh cứ vui là đánh người, không vui cũng đánh người.”

Mười phút sau, Diêm Phi nằm bẹp dưới sâu trong khu rừng nhỏ như một con cá chết.

Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề khó nhằn này, Ôn Kỳ Yên vẻ mặt nhẹ nhõm, một lần nữa bước lên con đường nhỏ trở về ký túc xá.