Chương 4

Một giờ sau, cô chảy nước mắt cam chịu, rốt cuộc thì cái chuyện tè dầm này cô đã không làm từ khi hai tuổi rồi.

Dùng giấy vệ sinh quấn quanh tay vài vòng, đây là sự giới hạn cuối cùng của cô.

Vật lộn xong, cô mệt đến mức ngã sấp xuống giường. Chân giường tức khắc phát ra tiếng kêu rên như không chịu nổi sức nặng.

Chuyện này thì gọi là chuyện gì đây chứ? Ôn Kỳ Yên nhăn mặt như trái khổ qua. Xuyên không thì dễ nói rồi, nhưng tại sao lại bắt cô xuyên thành người lưỡng tính chứ?

Cô nhất thời không thể chấp nhận được, úp mặt xuống giường khóc nửa ngày, cuối cùng khó chống lại cơn buồn ngủ mà thϊếp đi.

Khi cô mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình thế mà đã ngủ thẳng đến hừng đông. Ánh mặt trời xuyên qua song sắt vừa vặn chiếu vào mặt, ấm áp lạ thường. Cô không tự chủ vươn vai, cảm thấy lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, và cũng đã thông suốt nhiều chuyện.

Ôn Kỳ Yên hiểu rõ, cô là một người vừa mê tín vừa nhát gan, sống hai mươi mấy năm lăn lê bò trườn, thỉnh thoảng nghĩ đến cái chết cũng phải liền phỉ phui ba cái. Cho nên, cô không dám thử phương pháp tự sát để xuyên trở về.

Người thân duy nhất đã qua đời, cô ở kiếp trước không có bất kỳ vướng bận nào. Nếu đã như vậy, chi bằng ở đây mà sống cho thật tốt.

Lưỡng tính thì lưỡng tính vậy, Ôn Kỳ Yên cười khổ. Coi như khối thân thể cường tráng này là ông trời đền bù cho cô đi.

Ngoài cửa đột nhiên “cạch cạch” rung động, dọa cô giật mình. Cửa sổ phía trên cửa phòng mở ra theo tiếng, một cánh tay robot vươn vào, ném xuống một hộp giấy rồi rút lui ra ngoài. “Lạch cạch” một tiếng, cửa sổ lại khóa lại.

Ôn Kỳ Yên do dự đi đến, mở hộp ra xem, thì ra bên trong là đồ dùng cá nhân của nguyên chủ.

Một bộ đồ thể thao, vài quyển sách, và một vật giống đồng hồ. Cô xách lên, nhìn trước nhìn sau, ấn vào cái nút duy nhất trên đó. Đồng hồ đột nhiên lên tiếng: “Thân phận đã được nhận diện.” Tay Ôn Kỳ Yên run lên suýt đánh rơi. Vài giây sau, màn hình sáng lên, cô thử chạm vào, trước mặt xuất hiện một hình chiếu vuông khoảng 15cm.

“Di động giờ cao cấp thật đấy!” Ôn Kỳ Yên cảm thán. Cô mò mẫm mở công cụ tìm kiếm. Cô vẫn còn rất nhiều thông tin chưa rõ, phải tra cứu một chút.

Thì ra 200 năm sau, Lam tinh đã trải qua ba sự kiện kinh hoàng: Chiến tranh, phóng xạ và ô nhiễm. Con người ở hai lĩnh vực khoa học kỹ thuật và gen cũng lần lượt đạt được đột phá.

“Giới tính con người được chia thành Alpha, Omega và Beta. Thông thường, từ 16 đến 18 tuổi là thời kỳ phân hóa đỉnh cao.

Theo giới tính nguyên thủy bẩm sinh, sẽ chia nhỏ thành nam Alpha, nữ Alpha; nam Omega, nữ Omega; nam Beta, nữ Beta. Alpha và Omega đều có tuyến thể và tin tức tố độc đáo, sẽ hấp dẫn lẫn nhau, còn Beta thì gần giống với loài người cổ đại.”