Cô đột nhiên đứng lên, giây tiếp theo đầu óc choáng váng mà ngã ngồi xuống giường, từ từ cúi đầu nhìn về phía đôi chân dài thẳng tắp: “Đây là chân, hay là cà kheo?”
Nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống ngực. May quá, vẫn là phụ nữ.
Tuy nhiên, vẫn có gì đó không đúng. Cô nheo mắt, ngón tay chọc chọc vào ngực. Mềm mại nhưng lại có vẻ săn chắc. Lưng cô đột nhiên cứng đờ. Sao mà giống cơ ngực thế này?
Nguyên chủ của thân thể này tập thể dục?
Cô vội vàng vén tay áo, bắp tay nhỏ phình phình. Vén áo trên lên, sáu múi cơ bụng gọn gàng đều tăm tắp. Chà, vóc dáng này thật không tệ, mặc đồ nhìn gầy, cởi đồ thì có cơ bắp.
Con gái mà, cao một chút, khỏe mạnh một chút cũng tốt. Cô thầm nhủ. Cơ thể này trông rất khỏe mạnh, chắc sẽ không dễ dàng chết đột ngột như thế.
Cơn buồn tiểu đột nhiên ập đến. Xuyên qua cũng đã hơn hai tiếng rồi. Lúc này cô đã học được khôn hơn, trước tiên từ từ đứng dậy thích nghi với độ cao mới, rồi mới sải bước dài tiến về phía nhà vệ sinh trong góc. Hiện tại cô cao khoảng 1m80, không khí ở trên cao dường như cũng trong lành hơn một chút.
Nhà vệ sinh rất nhỏ, có một bồn cầu, một bồn rửa tay, một vòi hoa sen. Ôn Kỳ Yên tìm một vòng mà không thấy gương. Cô còn chưa biết mình bây giờ trông như thế nào nữa. Nhưng nghĩ lại, trông thế nào cũng phải chấp nhận, nên cô không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Vẫn là chuyện nợ nần làm cô đau đầu hơn. Một học sinh như nguyên chủ sao lại thiếu một khoản nợ khổng lồ như vậy? Vụ ngộ sát lẽ nào là gϊếŧ chủ nợ sao? Đáng tiếc cô hoàn toàn không tiếp nhận được những ký ức này. Xem ra chỉ có thể chờ ngày nào đó tự mình khám phá thôi.
Ôn Kỳ Yên cởϊ qυầи ngồi xuống bồn cầu, bỗng nhiên cảm thấy có vật lạ giữa hai chân, suýt chút nữa chạm vào thành trong bồn cầu.
Một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong lòng. Cô chậm rãi cúi đầu, há miệng thật rộng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái thứ không nên xuất hiện trên người cô kia!
Có lẽ một phút trôi qua, có lẽ mười phút.
Cô bật dậy, cái thứ kia cũng theo đó mà lắc lư. Giây tiếp theo, một tiếng thét chói tai phát ra từ sâu trong cổ họng cô!
Giọng nói dịu dàng của trí tuệ nhân tạo Tiểu Lam đột nhiên vang lên: “Nhân viên cải tạo lao động số 809, xin hỏi bạn có bị thương không? Có cần robot y tế đến không?”
“Không, không sao cả! Không cần robot!” Ôn Kỳ Yên hoảng loạn đáp lại.
Không không không, tất cả những chuyện này đều là mơ, ha ha ha! Tiếng cười điên dại vang vọng trong phòng giam nhỏ bé.
Ôn Kỳ Yên nuốt nước bọt, sau đó xoay tay dùng hết sức tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
“Ngao!” Mặt rất đau, lòng rất lạnh.