Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ để trần nửa thân trên. Ôn Kỳ Yên “ngao!” một tiếng, rụt vào góc tường, cứ ngỡ mình gặp ma. Lấy hết can đảm nhìn kỹ thì hóa ra là một hình chiếu.
Người phụ nữ trên hình chiếu tự động bắt đầu thông báo tin tức.
“Phạm nhân số 809, kết quả xét xử lần ba là do tin tức tố bạo động dẫn đến phòng vệ quá mức gây chết người. Hiện tuyên án bạn phải chấp nhận hai năm cải tạo lao động. Mong bạn trong tương lai sẽ tuân thủ pháp luật. Thông báo này đến từ Tòa án Liên Bang.”
“Nhân viên cải tạo lao động số 809, xét thấy ba tháng qua biểu hiện của bạn trong trại giam rất tốt, đã có đơn vị liên quan tiếp nhận. Xin hãy đến trình diện vào ngày mai. Thông báo này đến từ Chính phủ Liên Bang.”
“Kính gửi Ôn Kỳ Yên, tổng số tiền nợ của bạn là 20 vạn tinh tệ. Chúng tôi đã thành công xử lý việc trả góp cho bạn. Bảy ngày nữa là hạn trả góp kỳ đầu tiên. Xin đừng quên thanh toán. Nếu quá hạn, bạn sẽ bị đưa vào Sổ đen Công dân Liên Bang. Thông báo này đến từ Ngân hàng Liên Bang.”
Hả? Mỗi chữ đều có thể hiểu, nhưng sao ghép lại thì chẳng hiểu gì cả.
Tin tức tố bạo động? Gϊếŧ người? Nợ 20 vạn?
Mấy thứ quái quỷ gì thế này? Nhất định là có chỗ nào đó nhầm lẫn.
Ôn Kỳ Yên nhắm mắt cố gắng hồi tưởng xem đã xảy ra chuyện gì. Đại não bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức.
Cô mở mắt ra thì lập tức hết đau. Lặp lại như vậy hai lần, cô phát hiện mình chỉ có thể bị động tiếp nhận ký ức. Mỗi khi chủ động hồi tưởng, đại não liền như mở ra cơ chế bảo vệ, tấn công “chủ nhân mới” của thân thể này.
Cuối cùng, cô vật lộn đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, nằm sấp trên sàn nhà. Ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ hình chiếu. Người phụ nữ xoay người, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Trí tuệ nhân tạo Tiểu Lam phục vụ quý khách, xin hãy nói ra yêu cầu của bạn.”
Ôn Kỳ Yên chống người đứng dậy: “Thông báo vừa rồi phát lại một lần.”
Sau khi nghe lại ba lần đến mức gần như thuộc làu, cô bật cười.
Quá đáng! Không có bàn tay vàng, không có ông lão thần bí, cô chỉ có những ký ức vụn vặt, một bản án chung thân và nợ 20 vạn tinh tệ!
Người ta xuyên không đều có bàn tay vàng, còn cô thì hay rồi, bắt đầu từ nhà tù!
Cô cười rồi lại khóc. Căn nhà mới mua cô còn chưa ở được một ngày nào!
Ôn Kỳ Yên đưa tay lau nước mắt, bỗng nhiên sững sờ.
Ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay đó. Ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ, làn da trắng lạnh, khớp xương rõ ràng, đúng là một bàn tay đẹp. Với một “tay khống” như cô, chắc chắn có thể xếp vào top ba những bàn tay đẹp nhất.
Nhưng vấn đề là, bàn tay này cũng quá lớn! Cô vẫy vẫy hai cái, từng đợt gió lạnh ập đến: “Đây là tay, hay là quạt?”