“Cấp... cấp bốn!!!” Trương Kỳ kinh hô thành tiếng, vẻ ôn nhuận trước nay cũng bị phá vỡ, bây giờ ông ta giống như một cậu nhóc chưa hiểu chuyện đời vậy.
Trần tiểu thư trước mặt thật đúng là không lộ tài năng, lại đột nhiên dọa hắn một cú sốc.
Nữ dị biến giả cấp bốn, sao lại xuất hiện ở thành phố cấp C chứ!
Cho dù là ở thành phố S1, Trần tiểu thư cũng sẽ là khách quý của khắp các thế lực.
May mắn là Hiệp hội Dị biến giả Địa Cầu bảo vệ nữ dị biến giả rất mạnh, sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin của họ, nếu không một nữ dị biến giả cấp bốn xuất hiện đột ngột như vậy, đủ để gây chấn động cả một thành phố cấp S.
Trương Kỳ hít sâu một hơi, trong cơn khϊếp sợ triệu hồi lại tác phong nghề nghiệp của mình.
Sau một hồi thao tác lạch cạch trên máy tính, vòng tay kết nối với sổ tay truyền thông tin và thiết lập các loại chức năng, sau đó mới đưa qua.
Aiz, khi nào mới có thể dùng quang não đây, cái sổ tay chết tiệt này, hiệu suất thật quá chậm, nhìn cũng thật sự kém cỏi.
Trần Điềm nhận lấy xem xét cẩn thận, thật sự là sản phẩm công nghệ cao.
Dáng vẻ tinh xảo màu đen này, nhìn liền biết rất quý giá.
“Đây là vòng đeo tay trí năng, thông dụng trên toàn thế giới, có thể kết nối với hệ thống [Hy Vọng 2471], bên trong có rất nhiều chức năng, chủ yếu nhất vẫn là thông tin thân phận và tích phân cá nhân.” Trương Kỳ chậm rãi nhỏ giọng giải thích tác dụng của vòng tay cho Trần Điềm.
Về cơ bản chính là chứng minh thư, thẻ bảo hiểm xã hội, ví điện tử, ứng dụng giao đồ ăn, mua sắm trực tuyến, tuyển dụng vân vân, một chiếc vòng tay trí năng "thật sự" đa chức năng tích hợp giải trí, công việc, mua sắm.
Khoa học kỹ thuật, thật sự là khoa học kỹ thuật.
Mắt Trần Điềm sáng lên, trước khi xuyên không một đống phần mềm trên di động đã sớm hành hạ cô phát điên rồi.
Không ngờ sau khi xuyên qua mạt thế còn có thể vui vẻ như vậy?
Nếu bỏ qua ba năm đầu cuộc sống lang thang thì sẽ càng tốt hơn.
Thế ngoại đào nguyên mà.
Dù sao cũng đến nước này rồi, Trần Điềm cũng không làm màu, trực tiếp đeo vòng tay lên.
Thao tác rất đơn giản, chỉ cần nhấp mở là nó sẽ tự động thông qua năng lượng cơ thể kết nối vào võng mạc, hình thành một giao diện ở khoảng cách thích hợp trước mặt mà chỉ mình mới nhìn thấy, muốn cho người khác xem thì chỉ cần kết nối với vòng tay của đối phương là được.
Căn bản không cần dùng tay điều khiển, chỉ cần tưởng tượng trong đầu, nó liền sẽ tiến hành thao tác.
Từ "hạnh phúc" này Trần Điềm đã nói đến tê dại rồi.
Đừng nói với cô cái gì mà riêng tư, chỉ với khoa học kỹ thuật này, quản nó có riêng tư hay không, dùng tốt là được.
Cho dù là di động, cũng chưa chắc có thể có cái gì mà riêng tư.
Trần Điềm biết lúc này không tiện nghiên cứu cái vòng tay này, cô thấy máy đo năng lượng còn chưa thu hồi, vội vàng chỉ vào dòng người xứng đôi cuối cùng cho Trương Kỳ.
Ý tứ vô cùng rõ ràng.