Chương 29

Trong không gian có vật tư, lòng cô mới thấy yên ổn.

Sau ba ngày vui vẻ nằm ì, Trương Kỳ gọi điện thoại đến, thông báo cô đến Hiệp hội người đột biến để nhận người tương hợp đầu tiên của mình đã đến.

Vì có một số thủ tục cần làm nên không trực tiếp đưa người đến.

Vừa nghe câu này, Trần Điềm lập tức bật dậy khỏi giường, nhìn lại ngày tháng, mới ngày thứ mười thôi mà, sao đến nhanh vậy?

Cổ họng cô sau khi uống thuốc đã gần khỏi hẳn. Chỉ là giọng nói vẫn chưa hoàn toàn hồi phục về âm sắc trước đây. Hơn nữa bây giờ cô vẫn chưa quen nói chuyện lắm nên cố gắng tránh nói câu dài là được.

"Được, đợi chút." Trần Điềm trả lời xong liền quả quyết bò dậy khỏi giường bắt đầu tắm rửa.

Vẫn là bộ đồ thể thao, cộng thêm khẩu trang và mũ. Chiến đấu lâu ngày không quen với những bộ quần áo màu mè ảnh hưởng đến hành động.

Nhưng mặc đồ chiến đấu trong thành phố lại hơi gây chú ý nên mới chọn bộ đồ thể thao và bộ đồ thường.

...

Đi bộ từ khu biệt thự qua đó mất khoảng mười mấy phút.

Khi Trần Điềm đội nắng gắt đến nơi, phía trước vừa hay có một chiếc xe việt dã chạy tới.

Một người phụ nữ trẻ tuổi chậm rãi bước xuống xe. Cô mặc một bộ váy màu sáng ôm sát người. Mái tóc hơi xoăn được thả dài vừa vặn sau lưng. Gương mặt xinh đẹp động lòng người mang theo chút quyến rũ. Cả người trông có phong thái tiểu thư đài các tao nhã.

Tuổi còn nhỏ đã có phong thái như vậy, thực sự không đơn giản. Chỉ tiếc là cảm giác ưu việt trong ánh mắt cô ta đã phá hỏng sự dịu dàng đoan trang của cô ta.

Trần Điềm nhìn một mỹ nữ như vậy đi ngang qua trước mắt, nhất thời có chút không tự nhiên.

Cô cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng yêu kiều trước mặt.

Quả nhiên không so sánh thì không đau thương.

Nhất định là vấn đề ở quần áo!

Trần Điềm nhanh chóng đổ lỗi, quyết không thừa nhận là mình không có khí chất.

Bước chân cô không dừng lại, chậm rãi đi theo sau đối phương. Đích đến của hai người giống nhau.

Khi lên đến bậc thềm, đối phương đột nhiên nghiêng người, nhìn Trần Điềm từ trên cao xuống một cái. Dường như không nhận thấy điều gì khác thường mới lại xoay người đi vào đại sảnh.

Từ đầu đến cuối, bước chân của Trần Điềm đều không dừng lại.

Nói thật, bước chân của cô thực ra đã chậm hơn rất nhiều so với lúc mới ra khỏi nhà. Không phải vì cô gái xinh đẹp này mà là vì... sắp gặp được người tương hợp của mình rồi.

Vừa nãy cũng quên hỏi xem ai đến.

Ảnh của năm người tương hợp cứ lởn vởn trong đầu khiến tâm trí cô rối loạn vô cớ.

...

[Hệ thống, đây là một trong những đối tượng cần chinh phục?] Triệu Du Nhiên không mấy để ý đến người phụ nữ tóc dài ăn mặc kín đáo vừa rồi. Sau khi đi vào đại sảnh, ánh mắt cô ta liền dừng lại trên người đối tượng cần chinh phục kia.

Triệu Du Nhiên không ngờ nam giới tuyệt phẩm mà hệ thống yêu cầu lại cần đạt đến tiêu chuẩn này. Ở thế giới này cô ta có thể gặp được mấy người đàn ông cấp bậc này chứ?