Trùm sơn phỉ kia vẫn nhìn nàng, không nói một lời.
Ngược lại, tên ngốc cao to sau lưng hắn sốt ruột, vội vàng vỗ vai hắn: "Đại đương gia! Đại... đại tẩu đáp ứng rồi!"
Đại tẩu?
Nhan Thanh Họa vừa mới xua tan đi những cảm xúc bi thương, lại bị tiếng gọi lớn này làm cho kinh ngạc.
Trùm sơn phỉ như bị đánh thức, ngây ngốc cười với nàng một tiếng: "A Khải, đi lấy hai túi cao lương nặng nhất của chúng ta, đưa cho tẩu tử ngươi làm sính lễ."
Tên ngốc cao to kia vui như được mùa, vội vàng chạy ra đường làng, khoa tay múa chân nói gì đó với đám sơn phỉ bên vệ đường, khiến đám người kia cũng hú hét ầm ĩ.
"Hú hú"
Nhan Thanh Họa cũng không biết tại sao lại đỏ mặt.
Trùm sơn phỉ vui vẻ nhìn cô, khuôn mặt râu ria xồm xoàm kia cũng không còn đáng sợ nữa, ngược lại có chút ngây ngô và hiền lành.
Trưởng thôn nặng nề thở dài.
"Nha đầu này, trong làng cũng không thiếu chút lương thực này."
Nhan Thanh Họa trịnh trọng cúi đầu chào ông, rồi lại hướng về phía từng người đã giúp đỡ mình mà hành lễ, nhỏ giọng nói: "Nha đầu con không có bản lĩnh, thực sự không thể tự nuôi sống mình, chỉ muốn tìm một nam nhân để nương tựa."
Phương tẩu quay mặt đi, lấy tay áo lau nước mắt.
Người trong thôn nhìn nàng lớn lên, tự nhiên biết nàng không phải là người như vậy.
Nếu nàng bằng lòng lúc trước cũng có sơn phỉ đến thì nàng đã sớm rời đi rồi
Trong lúc mọi người nói chuyện, cao lương đã được mang tới nhanh chóng, Nhan Thanh Họa nhìn trùm sơn phỉ một cái, nói với hắn: "Tai muốn về nhà lấy đồ."
Trùm sơn phỉ gật gật đầu, quy quy củ củ hành lễ với lão trưởng thôn và hương dân trong thôn, rồi mới lùi lại hai bước đi theo sau Nhan Thanh Họa, cùng nàng về nhà.
Nhan Thanh Họa vừa đi được hai bước, lại bị ai đó níu chân, nàng cúi đầu nhìn, thì ra là Tiểu Hồng Nha đang ôm chân nàng khóc.
"Tiên sinh, Tiểu Hồng Nha không cần ăn nhiều cơm đâu, người đừng đi."
Tiểu oa nhỏ xíu, eo còn chưa đến đùi trùm sơn phỉ, hắn im lặng một lúc, vẫn không kéo tiểu Hồng Nha ra.
Nếu hắn dùng quá nhiều lực gây thương tích thì làm sao bây giờ.
Hắn do dự một chút, cũng dừng lại không đi tiếp nữa
Nhan Thanh Họa cúi xuống, giúp Tiểu Hồng Nha lau nước mắt, nhìn về phía sau tiểu nha đầu.
Những hài tử đó đều đỏ hoe mắt đứng đó, khóc đến đau lòng.
"Tiên sinh năm nay không còn trẻ, phải thành thân thôi." Nàng nhẹ giọng nói.
Khi nói chuyện với học trò nàng vẫn luôn dịu dàng, giọng nói trong trẻo ấy như làn gió xuân khiến người ta thư thái dễ chịu.
Hắn có chút tiếc nuối: Vừa rồi nói chuyện với ta sao không dịu dàng như vậy?
Tiểu nha đầu còn quá nhỏ, không hiểu những chuyện này, chỉ ôm chặt lấy cô: "Hồng Nha không muốn tiên sinh đi."
Nhan Thanh Họa hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lau khô khóe mắt ươn ướt: "Tiên sinh qua một thời gian nữa sẽ về thăm con, được không? Cuốn sách này tặng cho con, con thông minh nhất, sau này thay ta dạy các huynh đệ tỷ muội khác, được không?"
Hồng Nha rưng rưng nhìn cô.
"Con là hài tử ngoan, học trò giỏi, phải không?"
Tiểu Hồng Nha khẽ gật đầu.
Nhan Thanh Họa trịnh trọng đưa cuốn "Tam Tự Kinh" cho tiểu Hồng Nha, nghiêm túc nói: "Phải thay ta dạy thật tốt.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hồng Nha đỏ bừng, giọng nói lí nhí nhưng vô cùng mạnh mẽ: "Tiểu Hồng Nha sẽ dạy tốt ."
Nhan Thanh Họa vỗ đầu tiểu nha đầu: "Ngoan lắm."
Nói xong, tiểu nha đầu buông tay, nàng cũng đi về nhà không ngoảnh đầu lại nữa.
Hồng Nha không tiếp tục níu kéo.
Đợi đến khi không còn ai, nam nhân to lớn này mới lên tiếng: "Ta tên Vinh Kiệt."
Nhan Thanh Họa quay đầu nhìn hắn.
Trên mặt nàng sớm đã đẫm nước mắt, lặng lẽ khóc cho quá khứ và cả tương lai.
Vinh Kiệt không biết phải dỗ nàng thế nào, thậm chí còn không dám chạm vào nàng, nghĩ mãi mới xé một mảnh vải từ áo mình, đưa cho nàng: "Đừng khóc, ta sẽ đối xử tốt với nàng thật tối."
Nhan Thanh Họa vẫn đẫm lệ nhìn hắn.
Vinh Kiệt càng thêm sốt ruột, hắn lớn tiếng nói: "Cả đời này đều đối xử tốt với nàng! ta Vinh Kiệt thề với trời, nếu ta thất hứa, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh."
Lần này, Nhan Thanh Họa nhận lấy mảnh vải của hắn, trực tiếp cất vào tay áo: "Bẩn như vậy, sao mà lau mặt được."
Vinh Kiệt ngây ngô cười.
Nhan Thanh Họa dùng tay áo lau khô mặt, hỏi hắn: "Vinh Kiệt là hai chữ nào?"
Những lời này đều là thuộc lòng từ trước, Vinh Kiệt ưỡn ngực: "Vinh trong Vinh quang, Kiệt trong Kiệt Ngạo Bất Thuần."
Nhan Thanh Họa có chút ngạc nhiên: "Ngươi từng đọc sách sao"
Khóe miệng Vinh Kiệt khẽ giật, hắn dừng lại một chút, hỏi: "Nhà nàng còn xa không?"
Nhan Thanh Họa im lặng nhìn hắn một cái, trong lòng đã có tính toán mới.
Không biết tại sao, Vinh Kiệt lại cảm thấy trong lạnh sống lưng