Lời vừa nói ra, ngay cả con chó vàng già nua nằm bẹp dưới cổng thôn cũng không dám sủa.
Tên ngốc to con đi theo sau hắn sửng sốt, lắp bắp hỏi: "Đại... Đại đương gia, ngài... ngài nói thật sao?"
Trùm sơn phỉ liếc hắn một cái: "Sao nào, lão tử cướp nữ nhân còn cần ngươi đồng ý à?"
Tên ngốc kia lập tức luống cuống, bọn họ ở Nhạn Đãng Sơn ngày thường tuy cướp giàu chia nghèo, nhưng chưa từng làm hại dân lành, trò cướp đoạt nữ nhân này quả thực chưa từng xảy ra.
"Nhưng... nhưng Đại đương gia, chúng ta chưa từng làm chuyện này... làm sao cướp được?"
Trùm sơn phỉ khựng lại.
Quả thực... chưa từng làm chuyện này, hắn cũng chỉ là khoe mẽ trước mặt mỹ nhân, bị huynh đệ hỏi xoáy như vậy, nhất thời có chút xấu hổ.
Nhan Thanh Họa đứng đó im lặng, không biết tại sao lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng cảm thấy mình có chút kỳ lạ, trong lòng không hề sợ hãi, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia, không hiểu sao lại cảm thấy hắn không phải là người xấu.
Ngay lúc này, trưởng thôn dẫn theo dân làng tay cầm cuốc xẻng đuổi theo.
Bọn họ trong tay cầm “hung khí” vừa mới tìm được, mặt mày căng thẳng, như thể đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Trưởng thôn nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Thôn Hạnh Hoa của chúng ta cũng không phải không có người, không thể để các người tùy tiện cướp nha đầu này đi, còn có vương pháp hay không!"
Trùm sơn phỉ nghe vậy, bật cười: "Lão nhân gia, ngài nói chuyện vương pháp với ta à?"
"Thế gian này sớm đã không còn vương pháp rồi! Có vương pháp thì ai đi làm sơn phỉ."
Trưởng thôn ngẩn người, quả thực không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng hắn cũng không bận tâm, quay đầu nhìn tiểu mỹ nhân vẫn đang đứng đó im lặng, trong lòng quả thực có chút kích động.
Thầy bói lúc còn nhỏ đã nói số mệnh hắn trước tuổi nhược quán* sẽ gặp nhiều trắc trở, nhưng hai mươi tuổi nếu gặp được quý nhân của đời mình thành danh. Cho dù không phải công thành danh toại thì ít nhất hắn cũng cơm áo không lo và sẽ có một tương lai rực rỡ.
Hôm nay, tình cờ lại chính là ngày hắn bước qua tuổi hai mươi.
Cũng không biết trúng tà gì, trùm sơn phỉ trước nay chưa từng làm chuyện cướp đoạt phụ nữ thiếu đạo đức như vậy, cũng có chút không kìm được lòng mình. "Yên tâm, Nhạn Đãng Sơn chúng ta tuy nghèo nhưng vẫn có lương thực hơn làng các nàng, chắc chắn sẽ không bạc đãi đại muội tử nàng đâu."
Đại muội tử...
Khóe miệng Nhan Thanh Họa giật giật, liếc xéo hắn một cái.
Trùm sơn phỉ hoàn toàn không để ý, một lòng một dạ nói với trưởng thôn: "Lão nhân gia, ngài xem ta tướng mạo đường đường, tuổi trẻ đã gây dựng được cơ nghiệp lớn như vậy, trong nhà không phụ không mẫu không thê không thϊếp, đại muội tử gả cho ta là đi hưởng phúc, có gì mà sợ chứ?"
Sao có thể không sợ chứ? Các ngươi là sơn phỉ đấy!
Trưởng thôn chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn trong lòng, nếu cứ để hắn bắt Nhan Thanh Họa đi, quả thực không xứng với phụ mẫu đã mất của nàng.
Phương tẩu sau lưng ông là người nóng tính, thấy trưởng thôn tức đến mặt mày tái mét, lập tức nổi giận: "Đừng có nhiều lời với chúng ta nữa, lão nương nói cho các ngươi biết, thôn Hạnh Hoa chúng ta năm mươi tám người, người người đều có thể đứng ra, sẽ không để các ngươi bắt người đi đâu."
Trùm sơn phi nghe vậy, lại cười.
Hắn chính là thích kiểu người thẳng thắn như vậy.
Tên ngốc to cao sau lưng hắn thúc giục: "Đại đương gia, chúng ta đi thôi, hôm nay chúng ta còn có việc phải làm."
Trùm sơn phỉ quay đầu lại: "Chuyện gì quan trọng hơn việc ta cưới vợ?"
(*) Tuổi Nhược quán: Theo sách Lễ Ký của Trung Quốc cổ đại, "Nhược quán" là độ tuổi 20 (tuổi mụ, tương đương khoảng 19 tuổi dương lịch). Đây là lúc người con trai được coi là đã đến tuổi trưởng thành, đủ điều kiện để làm lễ đội mũ (quán lễ). Gọi là "nhược" (yếu) vì tuy đã trưởng thành về thể chất nhưng so với những người lớn tuổi hơn thì kinh nghiệm sống và sự chín chắn vẫn còn non nớt.