Cố Dao Lan đang muốn hỏi nàng là gì, lại thấy nàng khẽ nhíu mày rồi lắc đầu: “Thôi vậy, thời gian lâu rồi ta cũng nhớ không rõ lắm. Buổi tối trở về lật lại sách xem sao, nếu có thể thành công thì càng tốt.”
“Ngươi thật lợi hại, đọc nhiều sách như vậy.” Cố Dao Lan chân thành nói.
Nhan Thanh Họa mỉm cười: “Đợi lúc nông nhàn, ta cũng dạy ngươi nhận biết chữ, học nhiều rồi sẽ biết thôi.”
Hai người các nàng cùng pha mấy ấm trà giải khát đặt trên bàn cho nguội bớt, rồi lại múc nước suối đem về dự trữ, lúc này mới xong xuôi việc ở lều trà.
Nhan Thanh Họa đứng trên bờ ruộng, cẩn thận ghi nhớ toàn bộ địa hình ruộng bậc thang, sau đó kéo Cố Dao Lan vào bếp cùng nhau bận rộn.
Măng muối và măng khô đều không khó làm. Măng muối chua là để ăn ngay, muối vài vại có thể ăn được một thời gian. Măng khô thì phức tạp hơn một chút, ước chừng đến mùa hạ là có thể dùng làm món ăn kèm .
Mấy nữ nhân trong trại bận rộn suốt một buổi chiều, mới hoàn tất việc muối măng, từng vại từng vại được đậy kín cẩn thận, xếp ngay ngắn nơi góc bếp.
Măng khô thì chỉ cần luộc chín măng, rửa sạch rồi dùng xiên tre xỏ qua, lại cho vào thùng nước lạnh ngâm cho nguội, để yên một đêm chờ ngày mai nguội hẳn mới có thể tiếp tục chế biến. Đến hôm sau sẽ cắt thành lát mỏng, phơi dưới nắng năm ngày là có thể cất giữ.
Cách làm này của các nàng trong trại đã là đơn giản nhất, hương vị cũng rất bình thường. Chủ yếu là để dự trữ măng được nhiều hơn một chút, đỡ phải ngày nào cũng ăn rau xanh củ cải, miệng lưỡi nhạt nhẽo không mùi vị.
Một ngày lao lực, mọi người đều đã mệt lả, bữa tối vì thế cũng đơn giản, không bày biện cầu kỳ.
Do đang mùa vụ bận rộn nên cơm nước phong phú hơn ngày thường một ít. Thúy Thẩm dùng cải thìa, măng thái sợi cùng mộc nhĩ nấu món mì thập cẩm, lúc múc ra khỏi nồi còn xa xỉ nhỏ thêm hai giọt dầu mè. Mùi hương ấy bay xa tít tắp đến nỗi e là thôn xóm dưới chân núi cũng có thể ngửi thấy.
Ngoài món này ra, chỉ còn có khoai môn vỏ tím trữ trong hang núi.
Khoai môn vỏ tím củ to, hấp chín rồi bóc vỏ để nguội, cắn một miếng liền cảm nhận được vị thơm ngọt đậm đà, hương khoai môn nồng nàn từ cổ họng lan tỏa xuống, cuối cùng tràn ngập khắp cơ thể. Vị của khoai môn vỏ tím thơm ngậy hơn hẳn loại khoai sọ nhỏ thường gặp, ăn rất ngon và đậm đà.
Thứ khoai này là Vinh Kiệt dùng bạc đổi lấy từ nơi khác, có thể cất giữ được vài tháng, ăn suốt từ mùa thu năm ngoái đến tận bây giờ, hiện chỉ còn lại chừng hơn mười củ.
Nhan Thanh Họa lần đầu được ăn thứ này, mỹ vị ấy lan tỏa khắp miệng mũi, quả thật là ngon đến mức khó tả.
Nàng từ từ thưởng thức trong miệng, đột nhiên nhớ tới một bài thơ đã từng đọc qua, lập tức biết đây là thứ gì. Đây là khoai sọ Lệ Phổ nổi danh ở vùng Triều Châu, nàng quả thực không ngờ Vinh Kiệt lại từng đi đến nơi xa xôi như vậy.
Chuyện ấy như một cánh lông ngỗng khều nước, tuy gợn lên những vòng sóng lăn tăn, nhưng cũng chẳng đủ để khiến tâm tư nàng dậy sóng.
Dùng xong bữa tối, một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.
Trong núi nhân lực nhiều, ước chừng ba bốn ngày là có thể hoàn thành việc cấy mạ. Đến lúc đó, nếu hai thôn dưới chân núi vẫn chưa làm xong, họ cũng sẽ xuống núi giúp đỡ một hai ngày, không để người già phụ nữ trẻ em ở lại trong thôn phải vất vả.
Ban đêm gió mát, Vinh Kiệt cùng Nhan Thanh Họa đi dạo trên sườn núi, đi được vài bước Nhan Thanh Họa liền hỏi hắn: “Sau khi thu hoạch xong thì làm gì?”
Vinh Kiệt cúi đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng, hoa văn nơi giữa mày nàng vừa rực rỡ lại vừa yêu kiều. Nàng nhìn hắn mỉm cười, ngay cả ánh trăng cũng thấm nhuần sự dịu dàng.
“Đợi làm xong chuyện đồng áng, còn phải sửa sang lại nhà trúc. Ta muốn xây thêm hai nhà kho và một Nghị Sự Đường mới, đỡ phải mỗi lần bàn chuyện đều không đủ nghiêm túc.”
Quả thực, bất cứ ai ngồi trong thiện đường nói chuyện nghiêm túc liệu có thể nhịn được được cơn thèm ăn trong bụng không?