Chương 4

Trong thôn đất rộng người thưa, lẽ ra cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh thiếu ăn như này. Chỉ vì mấy năm liền hạn hán nghiêm trọng, lương thực thu hoạch được trong đất đều phải đem đi nộp thuế, phần còn lại rơi vào tay họ cũng chỉ đủ sống lay lắt qua ngày.

Đừng nói đến chuyện để dành tiền bạc, đến của cải trong nhà cũng đem ra dùng sắp hết.

Khi đó, lão thôn trưởng thấy như vậy không ổn, liền gọi tất cả thôn dân lại một chỗ muốn thống nhất quản lý ruộng đất.

Ruộng đất sẽ được phân chia theo độ màu mỡ. Ruộng nước tốt nhất đều dùng để trồng lúa, những thửa hạ đẳng thì trồng thêm ngô và cao lương. Nếu sau khi nộp thuế mà vẫn còn dư, thì sẽ chia đều theo đầu người. Như vậy, cả thôn mới có thể cùng nhau cầm cự qua ngày.

Trong nhà Nhan Thanh Họa chỉ còn lại một mình nàng, lại chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi, dáng vẻ mảnh mai gầy gò dường như gió cũng có thể thổi bay.

Nhớ đến việc phụ thân và huynh trưởng nàng năm đó không hề tính toán thiệt hơn mà dạy chữ cho người trong thôn, nên các thôn dân cũng không nỡ làm khó một đứa trẻ mồ côi như nàng.

Nhờ vậy mới có được công việc "tiên sinh" hiện tại.

Chỉ có phần học phí kia, là mọi người trong thôn đều nguyện ý chia cho nàng, nàng cũng thực sự ngại không dám đòi nhiều.

Các thôn dân lát nữa còn muốn lên núi đào rau dại, đang định bụng về nhà uống ngụm nước rồi mới tập trung lại, nào ngờ ở cửa thôn bỗng vang lên một tràng huyên náo.

Một toán người ngựa rầm rộ từ xa tiến lại, bụi đất tung lên trên con đường làng tựa như khói bốc lên từ mặt đất, làm cho người ta cay xè cả mắt.

Lão thôn trưởng sắc mặt đại biến, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày càng sâu hơn. Ông vội vàng thấp giọng ra lệnh: "Không hay rồi, là sơn phỉ đến! Mau mang theo hài tử trốn vào trong nhà."

Nhưng không còn kịp nữa rồi. Trong khi các thôn dân vẫn còn sững sờ tại chỗ chưa kịp phản ứng, thì toán người cao to lực lưỡng kia đã đến ngay trước mặt.

Trên những con ngựa chân lùn là hơn chục gã hán tử cường tráng, người nào người nấy khí thế ngút trời. Kẻ cầm đầu để râu quai nón, cặp mắt đen nhánh sáng ngời, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.

Lão thôn trưởng trong lòng lạnh toát, chiếc liềm trong tay cũng sắp nắm không nổi, suýt nữa rơi xuống đất.

Thôn Hạnh Hoa của họ nằm ở trấn Ngô Đồng, phía tây bắc của trấn có một dãy núi non trùng điệp, tên là Nhạn Đãng Sơn.